Ngày nghỉ vui vẻ luôn ngắn ngủi.
Đan Kì Diệp ỷ vào kì động dục của mình, mấy ngày nay ở nhà vô cùng vui vẻ, nếu không phải có Tần Dĩ Mục ở bên cạnh kéo hắn, hắn có thể thật sự sẽ lên trời.
Nhưng phóng túng là một chuyện, đi học lại là một chuyện khác.
Mắt thấy kì động dục cũng chấm dứt, Đan Kì Diệp khỏi nói là buồn bao nhiêu.
Ngày tới trường, bám khung cửa không chịu buông tay.
Hu hu…. Đan Kì Diệp ngẩng đầu, nhỏ yếu đáng thương còn bất lực nhìn Tần Dĩ Mục,
"Ngồi cùng bàn, em có thể không tới trường không?"
Lúc này mới qua mấy ngày, chuyện trên lớp học trực tiếp ngày nào đó bọn họ khẳng định còn chưa quên!
Đan Kì Diệp hít mũi, trông rất đáng thương.
không thể.
"…. xí, đồ đáng ghét!"
Một tay Tần Dĩ Mục cầm túi xách, đem túi xách đặt ở bên chân, nâng tay đặt ở sau gáy Đan Kì Diệp, đầu ngón tay ma xát trên tuyến thể chưa giảm sưng, có chút đăm chiêu nói:
"Thời gian mang thai có thể xin ở nhà học."
Đan Kì Diệp: ???
Lạnh run.
Tần Dĩ Mục thấy thế, nghĩ là hắn sợ, đang muốn nói vài câu khuyên hắn, chỉ thấy Đan Kì Diệp buông khung cửa ra, cọ xát ôm lấy đùi hắn, Em muốn mang thai.
….
Anh muốn tới trường.
Mặt Tần Dĩ Mục không hề thay đổi từ chối trao đổi, trực tiếp xách cổ áo Đan Kì Diệp đứng lên.
Một tay cầm lấy hai túi xách, một tay mang theo Đan Kì Diệp.
Đi thẳng tới trường.
"Hu hu—–! Ngồi cùng bàn anh không thương em, ngày hôm qua anh còn nói em là tiểu điềm điềm của anh, hôm nay sao lại lạnh nhạt như thế!"
"Đều nói omega tới tay là không đáng giá, xem ra bọn họ nói đúng là sự thật, hu hu hu….."
"Lòng em đau quá, vì sao lại muốn một omega nhỏ yếu đáng thương bất lực như em phải trải qua những thứ này?"
khó chịu….
Tần Dĩ Mục đem người thả xuống, sờ sờ đầu, nói:
"Tan học đi ăn đồ nướng với em."
Đan Kì Diệp giả khóc một chút, xoa xoa khóe mắt không hề có nước mắt, nức nở nói:
"Em có thể cho nhiều ớt vào được không?"
Tần Dĩ Mục không vội vã trả lời, nâng mắt nhìn lướt qua phía sau hắn, Tùy em.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!