Chương 38: Cơm chiều

Nếu không phải vị trí trước người Tần Dĩ Mục rất nhỏ, Đan Kì Diệp thế nào cũng phải đi vào, che ở trước mặt hắn.

Ai biết omega có phải có âm mưu gì hay không, vạn nhất thừa dịp hắn chưa chuẩn bị chụp một tấm ảnh, vậy thì Tần Dĩ Mục càng nói càng không rõ rồi.

Thế nhưng, giờ phút này Đan Kì Diệp đã bật chế độ bảo vệ, ở một nơi im lặng như thư viện cũng có hơi bất ngờ.

Vẻ mặt nhìn omega kia đột nhiên không kiên nhẫn, chợt quay đầu cười hỏi: "Làm sao vậy ngồi cùng bàn?"

Omega kia nhìn thấy, tức giận thở cũng bắt đầu kinh sợ.

Người này là ai!

Tần Dĩ Mục nói: "Ngồi tốt."

Đan Kì Diệp không muốn ngồi xuống, ngược lại còn muốn đi tới đổi diện, đem cái omega kia kéo lên đá đi, nhưng Tần Dĩ Mục đã mở miệng, hắn cũng không thể không cho ngồi cùng bàn mặt mũi, vì thế hắn yêu cầu nói: "Vậy hai chúng ta đổi vị trí đi."

"Không đến mức đó? Thực cho tôi là sài lang hổ báo sao?" omega kia đều bị hai người làm tức giận đến nở nụ cười, hắn vừa ngồi xuống chỗ này, cái gì cũng chưa nói, hai người này hồi hộp như vậy làm gì? Hắn nếu thực muốn làm gì, ngay sau đó có phải sẽ báo cảnh sát bắt hắn đúng không?

Omega cười nhạo một tiếng, "Một alpha mà tránh ở phía sau omega, cậu cũng không sợ mất mặt."

Đan Kì Diệp nhíu mày, "cậu là một omega làm việc gì cũng phải tự mình làm, ngay cả một alpha giúp đỡ cậu cũng không có, cậu cũng có thể mở miệng ra nói như vậy."

"Cậu—-!" omega kia vỗ bàn, nâng tay giận bừng bừng chỉ tay vào hắn.

Đan Kì Diệp không né tránh, chỉ đợi hắn ra tay, hai người bọn họ nếu đánh thật, ai có hại ai có lợi nhìn một cái liền biết.

Nếu ra tay trước không chiếm được lý, Đan Kì Diệp đã sớm đem người túm ra ngoài dạy dỗ, còn cần phải phiền toái như vậy sao, đứng ở đây nói chuyện vô nghĩa.

Nhưng mà, không đợi omega ra tay, ngay sau đó, Tần Dĩ Mục liền ôm lấy eo hắn, kéo hắn qua một bên.

Đan Kì Diệp đứng ở một bên, mờ mịt nhìn hắn: "Ngồi cùng bàn…..?"

Tần Dĩ Mục mở ra nước ấm mang theo, "Uống một ngụm."

Đan Kì Diệp liếm môi cánh hoa khô khốc, vừa rồi nói nhiều lắm, chính hắn cũng không ý thức được không đúng, nhưng giờ phút này dừng lại liền có thể cảm giác miệng hơi khô.

Ly nước Tần Dĩ Mục đưa qua rõ ràng không giống loại dùng một lần ở bên ngoài, cái ly này là màu đen, có cảm giác vừa nhẹ vừa cổ xưa, càng nghiêng về phong cách thể thao hơn.

Uống một ngụm.

Nghĩ là nước khoáng, thế nhưng vào miệng lại hơi ngọt.

Không nặng, giống như lông chim chạm nhẹ lên mặt nước, hương vị thực nhạt, nhưng lại ngoài ý muốn uống ngon.

Sau đó Đan Kì Diệp lại uống một ngụm.

Cảm giác bên trong còn có mùi hoa.

"Ngồi cùng bàn, nước này được ngâm với gì?" đóng nắp lại, còn hơn phân nửa ly, hắn không uống được nữa, thế nhưng có thể hỏi cách làm, lúc về lại tự mình làm cho mình một ly.

Rất phù hợp với khẩu vị của hắn.

Tần Dĩ Mục nhận lấy cái ly một lần nữa mở ra, nói: "bảo mật."

Đan Kì Diệp kêu rên một tiếng, nắm tay đặt trên tay Tần Dĩ Mục, còn không kịp làm nũng xin cách làm, chỉ thấy Tần Dĩ Mục nâng tay, đem nước trong ly nước hất thẳng vào mặt omega kia!

—-"a!" omega kia hoảng sợ, tất cả xảy ra quá nhanh, căn bản không kịp né tránh, chờ phục hồi tinh thân thì đã ướt sũng.

Có lẽ bởi vì không phải là nước khoáng, nên khi bị hắt vào còn có cảm giác dinh dính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!