Chương 37: Hẹn

Tiết cuối cùng của buổi chiều.

Điều hòa trong phòng học thổi o o, từng bạn học đều im lặng ngồi ở trên vị trí của mình học tập.

Tiết cuối cùng là tiết tự học tối.

Đan Kì Diệp làm xong phần bài tập của mình đã bắt đầu nhàm chán, thường thường cầm nước ở trên bàn uống hai ngụm, nhìn thấy ngồi cùng bàn bên cạnh còn đang nghiêm túc học tập, cố nén ý tưởng chọc hắn, lén lút dán miếng giảm  nhiệt trên cổ tay mình.

Cô giáo ở bên trên đang chuẩn bị cho lát nữa bình chọn cán bộ lớp.

Đem nước ở trên mặt bàn lau khô, Đan Kì Diệp nằm lên trên, động tác giống như giữa trưa, nghiêng mặt nhìn về phía Tần Dĩ Mục.

Muốn nói chuyện với ngồi cùng bàn.

Muốn chơi với ngồi cùng bàn.

Nhưng mà… ngồi cùng bàn còn đang học bài.

Hắn không thể quấy rầy ngồi cùng bàn được.

Sau khi ý thức được điểm này, Đan Kì Diệp vô cùng mất mác.

Ánh mắt của Đan Kì Diệp cũng không che dấu, nắm sấp như vậy, cô giáo cũng cảm thấy hắn mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, do đó cũng không tới hỏi tình huống cụ thể.

Tần Dĩ Mục đương nhiên chú ý tới ngồi cùng bàn không đúng, hắn giơ tay xé một miếng giấy xuống.

Khi thấy động tác của hắn, ánh mắt Đan Kì Diệp liền sáng lên vài phần, đầu ngón tay hơi hơi co lại hơi hồi hộp.

Tần Dĩ Mục viết xuống một câu, đem tờ giấy đưa cho Đan Kì Diệp.

Đan Kì Diệp ôm tờ giấy trong lòng bàn tay, hồi hộp mở ra xem.

—- [bài tập viết xong?]

Đan Kì Diệp múa bút thành văn: [viết xong! Ngồi cùng bàn tôi rất nhàm chán! Tôi cảm thấy nếu cứ như vậy tôi sẽ ngủ mất.]

Tần Dĩ Mục nhìn lướt qua, viết lên: [nhàm chán?]

Lúc này Đan Kì Diệp không viết chữ nữa, mà là điên cuồng gật đầu, nhờ bóng dáng bạn học phía trước che chắn, Đan Kì Diệp liền không kiêng nể gì, tóc đều bay theo hai vòng, thiếu chút  nữa là không đuổi kịp.

Đón ánh mắt tinh thần phấn chấn tràn ngập sức sống của thiếu niên, Tần Dĩ Mục lại viết giấy cho hắn: [viết phạt.]

Đan Kì Diệp: ….

Mỉm cười trên mặt lập tức cứng ngắc, khóe miệng trong khoảng thời gian ngắn không biết nên lộ ra biểu tình gì.

Lại nhìn Tần Dĩ Mục, đối phương đã chăm chú vào trong sách thuốc rồi.

Đan Kì Diệp lo lắng phía trên có cô giáo trấn giữ, hắn yên lặng đem tiếng gầm gừ ở bên miệng nuốt xuống, sau đó ra vẻ không có việc gì một lần nữa nắm xấp xuống.

Tờ giấy cũng không trả lại cho Tần Dĩ Mục, cùng không tiến thêm một bước trao đổi nào nữa.

Nói giỡn sao!

Còn trao đổi cái rắm!

Một lát nữa thật sự sẽ phải viết phạt!

Tức giận nha.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!