Chủ nhiệm giáo dục lại đẩy thấy giáo lên đỡ mình ra, kiên cường sờ sờ tóc ở hai bên của mình, bắt buộc mình tỉnh táo lại, cũng lộ ra nụ cười hoàn mĩ,
"Một khi đã như vậy, chúng ta mời…. vị bạn học này, em có phải là người có thành tích thứ ba thi vào trường chúng ta phải không?"
Trước khi kêu người có thành tích thứ ba lên đài diễn thuyết, chủ nhiệm giáo dục cẩn thận nói một tiếng.
Nếu ngày đầu tiên bắt rùa, liền đem ba người đứng đầu bắt được, vậy cũng thật là bị chê cười.
Bạn học kia lắc đầu, chủ nhiệm giáo dục mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trước mắt chủ nhiệm giáo dục sáng ngời, kì thật cũng có một con cá lọt lưới không bị bắt, cũng không khen ngợi học sinh đi lên diễn thuyết, lúc này cẩn thận nói, em xem xem, em….
"Chủ nhiệm, chủ nhiệm!"
Chủ nhiệm đang nói không ngừng bị thầy giáo cứng rắn túm về, hắn bất mãn keo tay áo, Cậu làm sao vậy hả!
"hắn là kiến trúc sư tham gia xây dựng máy móc đế quốc, lúc sơ trung cũng đã được cử đi học đại học đế quốc, đến trung học chúng ta chỉ là trải nghiệm cuộc sống mà thôi."
Thầy giáo sợ sau đó lại có chuyện gì, nên nhanh chóng nói trước với chủ nhiệm giáo dục, đem chân tướng chuyện này nói ra.
Nhưng mà, vốn tưởng rằng sẽ có gợn sóng thật lớn thầy giáo ngẩng đầu liếc mắt một cái, sao lại không có động tĩnh gì?
"Chủ nhiệm? chủ nhiệm?"
Một chút tóc trên đầu chủ nhiệm giáo dục đều đang run, lúc này hắn cười so với khóc còn khó coi hơn,
"Hôm nay nói chuyện tới đây thôi, các em về lớp đi!"
Nói xong, Ách….
Lập tức ngất xỉu.
Vừa rồi nhân viên y tế bị kêu tới như ong vỡ tổ xông lên, ba chân bốn cẳng đem chủ nhiệm giáo dục lên cáng thương, nhanh như chớp chạy đi.
Toàn bộ hành trình động tác đúng chuẩn nhanh nhẹn.
Đan Kì Diệp còn chưa kịp đi lên nói hai câu với chủ nhiệm giáo dục, thế nhưng việc hôm nay….
Đan Kì Diệp tựa vào trên người Tần Dĩ Mục ôm bụng.
—– hắn cười đến mức không đứng thẳng được người.
Đan Kì Diệp xoa xoa khóe mắt, cười đến ra nước mắt, thấy mặt Tần Dĩ Mục vẫn lạnh lùng, hắn giơ tay ôm lấy bả vai Tần Dĩ Mục, nói:
"ngồi cùng bàn, chủ nhiệm của chúng ta chơi cũng quá vui rồi."
Tần Dĩ Mục nhìn chủ nhiệm giáo dục bị nâng lên cáng tha đi, không biết nghĩ tới cái gì, đem tay của Đan Kì Diệp đang khoát lên vai kéo xuống dưới, nói: Trở về.
Này…. Trên tay Đan Kì Diệp trống không, quay đầu lại người đã đi rồi, hắn trừng mắt nhìn vội vàng theo sau,
"Ngồi cùng bàn cậu đi đâu?"
Mắt thấy hướng đi của Tần Dĩ Mục chệch với dãy phòng học, góc độ này hình như là tới cửa sau trường học.
Đan Kì Diệp tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn đi cùng Tần Dĩ Mục.
Đợi cho tới cửa sau, nhìn thấy xe đồ ăn sáng đứng ở kia, Đan Kì Diệp đột nhiên nở nụ cười.
Hắn nâng khuỷu tay, khoát lên trên vai Tần Dĩ Mục, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!