Chương 16: Thử xem

Ký túc xá cuối hành lang là tạm thời sắp xếp ra.

Bên trong cũng chỉ để hai cái giường tầng, cái đệm cũng chỉnh tề hoàn toàn không lệch.

Vốn chính là đã sắp xếp ký túc xá tốt, cũng tính toán tốt số người, nhiều ra một gian đương nhiên là để đó không dùng, Đan Kì Diệp bị thương ở chân là ngoài ý muốn, đi đứng không tiện nên mới chọn ký túc xá ở lầu một này.

Tần Dĩ Mục khiêng người đặt vào trên giường, sau đó bắt đầu sắp xếp quần áo, không nói chuyện cùng Đan Kì Diệp.

Đan Kì Diệp nắm nghiêng, hai tay khoanh trước ngực, cho dù tự mình đè tay trái của mình run lên cũng kiên quyết không buông tay, hùng  hổ nhìn chằm chằm Tần Dĩ Mục.

Ánh mắt kia hận không thể xông lên cắn Tần Dĩ Mục một cái.

Thế nhưng đánh tôi.

Cho dù cậu không muốn buông tôi xuống, thế nhưng còn đánh tôi!

Đan Kì Diệp lại lặng lẽ liếc hắn một cái, thật ra cũng không đau, nhưng là—

- ngồi cùng bàn hơi quá đáng!

Không cần để ý tới hắn.

Hừ!

Tính cách Tần Dĩ Mục chính là không thích nói chuyện, bình thường cũng là Đan Kì Diệp đuổi theo quấn quýt lấy hắn nói chuyện, hắn mới có thể ngẫu nhiên nói một hai chữ, hiện tại Đan Kì Diệp trầm mặc, Tần Dĩ Mục chỉ lo bận rộn chuyện trên tay, cẩn thận tỉ mỉ vuốt thẳng mỗi một nếp gấp bỏ vào trong tủ quần áo, sau đó tiếp tục sửa sang bộ tiếp theo.

Trình tự cũng giống như trước, làm cho người ta có cảm giác máy móc thực cứng nhắc.

Đan Kì Diệp vừa tức giận vừa nhìn hắn, tức giận lại không khỏi cảm thán, ngồi cùng bàn của hắn sao lại nhìn đẹp như vậy?

Rõ ràng mới là một học sinh cao nhất, cả người lại giống như tinh anh giới thương nghiệp,  đặc biệt gương mẫu.

Thành tích tốt, còn cẩn thận, còn có thể chăm sóc người khác…. Chỉ là chăm sóc cũng không thích hợp, nhưng mà đây cũng coi như là một ưu điểm.

Này, Tần Dĩ Mục vĩ đại cũng là bình thường, cũng không nhìn xem ai ngồi cùng bàn với hắn.

Ngay khi suy nghĩ của Đan Kì Diệp đã bay xa, lúc đang oán thầm Tần Dĩ mục, đột nhiên có một túi khăn xuất hiện ở trước mặt mình.

Nước miếng.

Gì?!

Tay Đan Kì Diệp vừa động, chờ phản ứng lại, đầu ngón tay đã chạm vào khóe miệng… nước miếng gì?!

Không nên là nước miếng!

Suy nghĩ cẩn thận lời nói của Tần Dĩ Mục, Đan Kì Diệp vùi đầu vào chiếc chăn được xếp vuông như miếng đậu hũ ở một bên, buồn buồn nói: Ngồi ~ bàn—-!

Hơi quá đáng hơi quá đang!

Sao có thể nói tôi nhìn cậu tới chảy nước miếng chứ!

Tôi chỉ mơ ước sắc đẹp anh tuấn của cậu, tôi cũng không có chảy nước miếng!

Thất gia không có mặt mũi nhìn người khác nữa rồi.

Khi ôm khối đậu hũ lăn lộn liền nghe thấy bên giường có thanh âm, vừa ngẩng đầu, không biết Tần Dĩ Mục từ khi nào đã đứng ở bên giường, hắn hừ nhẹ một tiếng, từ chối nói chuyện với hắn, trực tiếp lãnh khốc vô tình xoay người đi, để lại cho hắn một cái ót hờ hững.

Hắn đã tức giận, ngồi cùng bàn khẳng định sẽ dỗ hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!