Chương 12: Xem bệnh

Đan Kì Diệp không hề thấy phiền mà quấy nhiễu hắn, Tần Dĩ Mục luôn luôn lạnh nhạt dưới sự cố gắng không ngừng của hắn có chút hơi không nhịn được, mày hơi nhíu, trên trán mơ hồ nổi gân xanh, "Câm miệng." thanh âm đạm mạc mang theo vài phần lãnh liệt vang lên.

"Không cần. vì sao muốn tôi câm miệng?" Đan Kì Diệp là loại vết sẹo lành liền quên đau, hoàn toàn quên mất vừa rồi Tần Dĩ Mục nắn mắt cá chân hắn như thế nào, tiếp tục châm ngòi người ta, "Thanh âm của tôi nghe không hay sao? Đăng lên trên mạng cũng là giọng ca chuyên nghiệp đó."

Đan Kì Diệp quơ quơ đùi phải, tư thế đảo ngược làm cho hắn hơi say xe, hồi lâu không nhận được câu trả lời, âm thanh nói chuyện cũng dần nhỏ xuống, "Nói chuyện với cậu đó, ngồi cùng bàn."

Thanh âm yếu ớt không tránh được lỗ tai của Tần Dĩ Mục, hắn buông Đan Kì Diệp xuống, một lần nữa đổi về động tác ôm ngang.

Trải qua đãi ngộ bao tải, lại bị ôm công chúa như vậy, Đan Kì Diệp đành phải ngoan ngoãn.

Không ngoan cũng không được, bây giờ đầu óc còn đang "ong ong".

"Ừ."

"Cậu ừ cái gì?"

"…."

Lại không lên tiếng.

Đan Kì Diệp thở dài, "cậu là người đầu tiên tôi gặp không thích nói chuyện nhất."

"Ngồi cùng bàn trước kia cậu cũng như vậy sao? Cậu vẫn không thích nói chuyện như vậy sao?"

"Cậu vì sao không nói lời nào? Rất im lặng."

Đan Kì Diệp một đường nói nhỏ, lầu bà lầu bầu hoàn toàn không trông cậy vào Tần Dĩ Mục trả lời.

Nhưng mà….

"Lười."

Đan Kì Diệp đang cúi đầu được một nửa thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn bộ mặt nghiêm trang của Tần Dĩ Mục, hắn nhịn không được hoài nghi vừa rồi mình có phải nghe lầm hay không.

Lại tiếp tục nói chuyện vậy? tôi như thế nào cũng phải khiến cậu thích nói chuyện mới được.

Đan Kì Diệp nheo lại hai tròng mắt, bám vào cổ hắn thoáng hướng về phía trước, kề sát đối phương, nhẹ nhàng nói: "Ngồi cùng bàn? Cậu…."

"Tới rồi." không đợi hắn nhiều lời, Tần Dĩ Mục đẩy ra cửa phòng y tế, lập tức dứt khoát đi vào đặt hắn ở trên giường bệnh.

Bác sĩ phòng y tế thấy người bị ôm vào hơi mơ màng, "Sao lại thế này?" bị thương nghiêm trọng lắm sao?

Đan Kì Diệp chỉ vào chân trái treo bên giường của mình nói: "Chân của em bị trẹo, có hơi sưng lên."

Bác sĩ gật đầu, quay đầu cầm lấy cồn, "Đem giày và tất cởi ra tôi xem xem."

Đan Kì Diệp nửa dựa vào đầu giường, hai tay chống lên nệm, cương quyết treo mình lên không, sau đó hơi lui về phía sau, đem chân thu về.

Xê dịch một chút tuy rằng chậm, nhưng lần thứ hai bị thương có thể nghiêm trọng hơn, hắn nếu không cẩn thận chọc một chút, chân trái có thể báo hỏng tại chỗ.

Nhưng mà, không đợi hắn đem chân co về,  đã bị Tần Dĩ Mục nắm lấy cẳng chân.

Năm ngón tay thon dài cùng với màu đen của quân phục tạo thành màu sắc đối lập, "Ngồi cùng bàn?" Đan Kì Diệp cảm thấy kì quái, sau đó Tần Dĩ Mục cúi người cởi giày của hắn, ngón tay đặt ở mép vớ, hơi chạm vào mắt cá chân sưng đỏ, đầu ngón tay lạnh như băng như là viên đá trấn an chỗ đau, lúc hai người chạm vào, hoàn toàn là vô ý thức run rẩy.

"Chờ, chờ một chút ngồi cùng bàn, tôi tự mình làm được." Đan Kì Diệp ba chân bốn cẳng thò tay, Tần Dĩ Mục cũng không cho từ chối đẩy tay hắn ra, sau khi cởi giày, lại đem ống quần hắn xắn lên.

Mỗi một lần gấp so với lần trước nhỏ đi một số, ngón cái lướt qua bên cạnh, vuốt phẳng nếp uốn ở bên trên, cho tới khi mắt cá chân hoàn toàn lộ ra mới dừng tay lại.

"Cám ơn ngồi cùng bàn!" tự bản thân Đan Kì Diệp làm cũng không kiên nhẫn này, nếu tự hắn làm, vậy sẽ trực tiếp kéo lên trên là xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!