Editor: TIEUTUTUANTU
"Sư tỷ!" Nhóm sư đệ sư muội biết hai người bọn họ hiện tại đi lên nghênh chiến, thì chính là chịu chết, đệ tử tuổi nhỏ nhất đã không khống chế được cảm xúc, thất thanh khóc lên. Sợ hãi, thất bại, thương tâm các loại cảm xúc quấn quanh bọn họ, làm cho bọn họ hoảng loạn.
"Sư huynh cùng sư tỷ nói đúng, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này." Nữ tu nhiều tuổi nhất trong nhóm đệ tử còn lại lau khô nước mắt trên mặt, "Tiểu sư đệ ngươi đi vào trong thành, xem có tu sĩ tu vi cao có thể giúp chúng ta một tay hay không, nếu là không có…… Nếu là không có, liền đi thông tri thành chủ, để hắn đề cao cảnh giác, tận lực bảo đảm bá tánh trong thành được an toàn."
Nữ tu nhảy lên phi kiếm, ánh mắt dần dần trở nên kiên nghị, "Mọi người còn lại theo ta đi, nhớ rõ lưu lại dấu vết rõ ràng chút, ít nhất…… Ít nhất khiến cho mấy tà tu biết rõ phương hướng chúng ta đi."
Chờ lúc sư huynh cùng sư tỷ không ngăn được bọ họ, thì chúng sẽ đuổi theo giết các nàng, ít nhất không thể để bá tánh trong thành chịu kiếp nạn. Nàng rất sợ chết, nhưng nếu bởi vì bọn họ, mà liên lụy nhiều người trong thành như vậy, nàng sống đến già lương tâm cũng khó mà an bình, không bằng liều chết một lần, ít nhất không thẹn với tâm.
Nghe sư đệ sư muội nhát gan đi theo phía sau nàng, trộm khóc nức nở lại không có tự mình đào tẩu, nữ tu nói: "Nếu là lần này có thể trở về……" Nàng nhìn sư huynh bị tà tu đuổi tới đâm một kiếm xuyên thấu ngực, nức nở nói, "Ta liền đem đá quý trân quý phân cho các ngươi."
"Đi!"
Trong khách sạn, Không Hầu rửa mặt xong, đổi quần áo sạch sẽ xuống lầu. Hoàn Tông cùng Lâm Hộc ngồi chờ nàng, đồ ăn trên bàn mới vừa mang lên. Nàng bước nhanh đến ngồi bên người Hoàn Tông, hướng Hoàn Tông cười một cái.
Hoàn Tông ở trên người Không Hầu ngửi thấy được thanh hương sau khi tắm gội, hắn nghiêng đầu, nhìn khuyên tai thúy hồng rũ ở bên cổ trắng nõn của nàng nhẹ nhàng lay động. Chớp chớp mắt, hắn vội vàng thu hồi tầm mắt.
"Đây đều là rau dại hái trong núi, hương vị rất được, thỉnh khách quan dùng bữa." Hầu bàn lại bưng mấy mâm đồ ăn lên, mấy ngày nay Không Hầu vẫn luôn không có ra khỏi phòng, hiện tại rốt cuộc nhìn thấy nàng, hắn nhịn không được trộm nhìn thoáng qua. Chỉ là nghĩ vị cô nương này có thể là bạn lữ của quý công tử, nên hắn cũng không dám nhìn lâu.
"Hầu bàn hôm nay giống như phá lệ nhiệt tình." Lúc vừa đến, hầu bàn đón tiếp cũng rất nhiệt tình, đó là bởi vì mong muốn bọn họ sẽ lưu lại, nhưng mà hôm nay lại nhiệt tình hơn mấy phần, xuất phát từ vài phần thật tâm.
"Phải không?" Hắn phát hiện không ra nhiệt tình còn có thể phân ra nhiều loại, ăn một đũa rau, tuy không phải loại đồ ăn trong vườn linh thổ có linh khí, nhưng là ngon ở chỗ tươi mới.
Không Hầu vài ngày không có ăn cơm, ăn uống so ngày thường hơn mấy phần, nhanh chóng lại không mất ưu nhã, khi chuẩn bị thêm một chén, nàng nghe được bên ngoài có tiếng khóc nức nở kêu cứu mạng.
Nàng buông đũa, chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài xem, lại bị Hoàn Tông nắm tay lại, "Ngồi, để Lâm Hộc đi xem."
Khi nói chuyện, Lâm Hộc đã lắc mình tới cửa, mấy thực khách trong đại sảnh nghe được tiếng kêu "Cứu mạng" bên ngoài, không chút nghĩ ngợi liền buông đũa trốn trở về phòng, toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại Hoàn Tông cùng Không Hầu, cùng với chưởng quầy tránh ở sau quầy run bần bật.
"Tu Chân giới trước kia phát sinh loại sự tình này, nửa đêm có người kêu cứu, có người hảo tâm đi ra ngoài, kết quả lại gặp hại." Hoàn Tông buông Không Hầu ra, "Có một ít tà tu lợi dụng thiện tâm của tu sĩ chính phái, tới ám toán bọn họ. Muội tuổi còn nhỏ, không biết nhân tâm bên ngoài có bao nhiêu hiểm ác."
Không Hầu khiếp sợ, nguyên lai tà tu hư lên, còn có nhiều thủ đoạn như vậy?
"Còn có tà tu biến thành bộ dáng tiểu hài tử, rơi vào trong nước hoặc là bất lực khóc thút thít, chờ tu sĩ tới gần, liền nhân cơ hội hủy diệt linh đài, hấp thụ linh lực trên người đối phương." Hoàn Tông thấy Không Hầu vẻ mặt kinh ngạc, đem một ít án kiện ở Tu Chân giới nói một lần, "Tóm lại không thể không đề phòng lòng người, minh bạch sao?"
Không Hầu ngoan ngoãn gật đầu, đối với độ nguy hiểm của Tu Chân giới lại có thêm nhận thức mới. Khó trách sư phụ cho nàng thu nạp giới, có để sổ tay chú ý hành tẩu ở Tu Chân giới, không phải sư phụ quá mức lo lắng cho nàng, mà do thủ đoạn tà tu quả là thiên kỳ bách quái.
"Có đạo hữu nào không, cứu mạng!" Đệ tử bị thương một đường chạy tới, thanh âm đã nghẹn ngào, sức lực trên người cũng đều dùng hết, nhưng mà người qua đường nghe được tiếng kêu cứu, thấy trên người hắn còn có vết máu chưa khô, sôi nổi hoảng loạn tránh né, không người tiếp cứu.
Hiện tại hắn hoàn toàn dựa vào ý chí chống đỡ, chết lặng kêu cứu, mờ mịt đi về phía trước, tuyết đọng dưới chân tuy lạnh, lại không lạnh bằng lòng người. Hắn biết không thể trông mong vào mấy người thấy chết mà không cứu này, nhưng nghĩ tới nhớ sư huynh cùng sư tỷ sống chết không rõ, đau lòng đến cơ hồ mất đi tri giác.
Chẳng lẽ bọn họ đã được định hôm nay mệnh tuyệt, cho nên toàn bộ người trong thành mới không có dù là một tu sĩ có tu vi cao? Nghĩ đến đây, hắn vô lực mà ngồi trên nền tuyết, mờ mịt nhìn chung quanh.
Ai có thể đi cứu sư huynh sư tỷ của hắn?
Lâm Hộc đứng bên trong khách điếm nhìn chốc lát, quay đầu hướng bên trong nói: "Công tử, kêu cứu chính là tiểu tu sĩ cTrúc Cơ nhị giai, xem y phục trên người hắn, như là đệ tử Thanh Phong Môn."
"Thanh Phong Môn?" Hoàn Tông đối với môn phái này có ấn tượng, đây là môn phái kiếm tu, tên là thanh phong, hành sự tác phong khó nói hết.
Hơn hai trăm năm trước, Thanh Phong Môn thiếu chút nữa đã trở thành môn phái phụ thuộc của Lưu Quang Tông, lúc ấy Thanh Phong Môn cố ý dựa vào, trong tông môn cũng có chút ý động, cuối cùng việc này lại không được gì.
Không phải bởi vì Thanh Phong Môn là hạng người đại gian đại ác, mà là thân là kiếm tu, Thanh Phong Môn đệ tử thế nhưng thích ở trên thân kiếm bản mạng khảm các loại đá quý trân quý, kiếm tuệ lại treo các loại đa dạng.
Không so kiếm thuật, chỉ so tác phong dùng kiếm, đã cùng kiếm đạo Lưu Quang Tông hoàn toàn tương phản, mà Thanh Phong Môn trên dưới cũng cảm thấy bảo kiếm bản mạng nên làm cho xinh đẹp hoa lệ, cuối cùng hai bên rất có ăn ý không hề đề cập đến việc này nữa.
Việc này tuy rằng không có thành, nhưng là từ đó về sau, Hoàn Tông liền nhớ kỹ môn phái này, hắn cảm thấy người môn phái này, là kiếm tu dị loại. Hiện tại biết được đệ tử Thanh Phong Môn đang cầu cứu, hắn đứng dậy đi tới cửa, Không Hầu vội vàng đi theo phía sau hắn.
Đệ tử ngồi trên nền tuyết thoạt nhìn cũng không lớn, quần áo tán loạn, trên người mang thương tích, thoạt nhìn thập phần chật vật. Không Hầu nhìn nhìn người này, lại quay đầu xem Hoàn Tông, không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!