Chương 27: (Vô Đề)

Beta: Tà + Huyên

Lúc Lâm Lung từ toilet đi ra đã là hai giờ sáng.

Từ khi vào đội, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô đã không còn theo quy luật, cô gái nhỏ nghiện game online nếu không chơi đến nửa đêm sẽ không ngủ được. 

Bởi vì sợ lúc tắm làm ướt tóc nên trên đầu cô quấn một cái khăn lông.

Tóc đen dài được quấn hết vào trong, sau khi tắm xong, khăn cũng đã lỏng ra, rủ xuống vài sợi tóc.

Không ngờ điện thoại trên bàn trang điểm bỗng nhiên vang lên.

Tiếng chuông kết hợp với tiếng điện thoại rung, trong căn phòng yên tĩnh, đột ngột lại rõ ràng. Cô nhanh chóng bước tới, không ngờ vừa cầm được điện thoại, chiếc khăn trên đầu rơi xuống đất, chân cùng lúc dẫm lên trên, cả người ngã về phía trước.

Lâm Lung hoảng hốt làm rơi điện thoại xuống đất, cũng không phải quá đau.

Bởi vì cô vừa vặn đụng vào ghế, ngón chân cố gắng đè lên chân ghế, Chu Nghiêu đặc biệt chọn chiếc ghế công chúa kiểu dáng cổ điển cho cô, giống như một con quái vật khổng lồ, chậm rãi đổ xuống.

Nếu không phải trên mặt đất trải tấm thảm mềm, cô cá rằng mọi người ở tầng trên tầng dưới đều bị mình đánh thức.

Nhưng cho dù là vậy, Lâm Lung vẫn cẩn thận nhìn sang bên cạnh.

Bởi vì phòng bên đó là của Từ Ứng Hàn.

Chiếc điện thoại vẫn còn nằm trên đất không ngừng rung, Lâm Lung đưa tay cầm lên, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống giường.

"Đậu Đỏ," trong đêm khuya, dường như giọng nói trong trẻo này cũng nhuộm một chút cô đơn, người đó nói: "Anh rất nhớ em."

"Lâm Diệc Nhượng, hơn nửa đêm anh nổi điên cái gì," Lâm Lung thấp giọng, cô vừa nói vừa cúi đầu nhìn ngón chân, mới đây đã sưng đỏ lên, chạm vào hai chân đều thấy đau.

Nếu không phải vì nhận điện thoại của anh, cô đã không ngã sấp xuống như vậy.

Kết quả, hơn nửa đêm anh ấy gọi tới, lại chỉ muốn nói là nhớ cô?

Có lẽ vì em gái ngọt ngào đáng yêu nhà mình đột nhiên nổi giận làm khiếp sợ, Lâm Diệc Nhượng lập tức hỏi: "Đậu Đỏ em sao vậy? Không vui sao? Hay là có người ăn hiếp em?"

Lâm Lung bị chọc tức, không biết có nên nổi cáu với anh hay không.

Sau đó lại tự an ủi, một lần nữa tha thứ cho ông anh trai ngu ngốc của mình, dù sao thì từ nhỏ đến lớn, phiền phức anh ấy gây ra còn ít sao?

Cô hỏi: "Sao trễ vậy rồi còn gọi cho em?"

"Vừa chơi game xong, nghĩ có thể em cũng chưa ngủ, nên gọi cho em," Lâm Diệc Nhượng ngồi trên ban công, ngước nhìn bầu trời đầy sao trên đầu, hơi mất hứng nói: "Đậu Đỏ, anh không thích em ở chiến đội I.W, dù sao thì hiện giờ mùa giải vẫn chưa bắt đầu, hay là em đến Vạn Nguyên nhé."

"Anh nhường vị trí MID dẫn đội cho em sao?" Lâm Lung cười khẽ một tiếng, hỏi ngược lại.

Lâm Diệc Nhượng không do dự nói: "Được, anh để em đánh vị trí bổ sung, nếu em tới Vạn Nguyên, chắc chắn sẽ không phải chịu nhiều lời bịa đặt như vậy. Nếu không phải anh trai không được lên weibo đăng bài, anh đã sớm giúp em chửi đám người kia."

Lâm Diệc Nhượng để cô đánh thế chỗ?

Tuy rằng cô luôn nói anh ấy ngu ngốc, thế nhưng không ai có thể phủ nhận rằng, Lâm Diệc Nhượng là một MID tầm cỡ thế giới, cũng là tuyển thủ MID mạnh nhất Trung Quốc.

Trước đó Lâm Lung đã nói với anh, không được lên weibo nói gì, là vì không muốn để người khác biết quan hệ của bọn họ.

Anh trai và em gái, cô không muốn sau này mỗi lần bọn họ đối đầu nhau, đều bị người khác quan sát.

Vậy nên để người khác không biết quan hệ của mình, cho dù là đối với anh ấy hay cô đều là lựa chọn tốt nhất.

Thật sự nếu cô dám đến Vạn Nguyên, dám chơi vị trí Lâm Diệc Nhượng nhường cho mình, chỉ sợ những người hâm mộ không biết sự thật sẽ đào hết mộ tổ tiên nhà cô lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!