Edit: Lạc Lạc
Tại sao lại là ngươi, sao ngươi cứ bám dai như đỉa vậy?" Kỳ Duật nhìn Trình Diệp run lên, đều sắp bái lạy Phùng Ngọc Hiên rồi, hắn ta sẽ không phải là quỷ tu chứ.
Mặt Trình Hi nhăn như bánh bao: "Chúng ta về thôi."
"Ừm." Trình Diệp đi ngang qua Phùng Ngọc Hiên liếc mắt một cái, liền tự tiếu phi tiếu nhìn Kỳ Duật, lúc này mới mím môi rời đi.
Ai biết Phùng Ngọc Hiên dĩ nhiên còn dám gây sự.
Ngay lúc Trình Diệp đi ngang qua hắn ta, hắn ta lại dùng giọng điệu bất đắc dĩ, giọng điệu giống như người lớn hết cách với một đứa trẻ không nghe lời mà nói: "A Duật, ngươi không cần như vậy, ngươi biết rõ ta yêu ngươi, không cần đặc biệt tìm người tới thăm dò ta, ta thật sự sẽ ăn dấm."
Kỳ Duật: "!"
Kỳ Duật liền nổi giận ngay tại chỗ: "Ngươi nói hưu nói vượn cái gì vậy?!"
Sắc mặt Phùng Ngọc Hiên biến hóa, thoáng qua rồi lại nhanh chóng treo lên nụ cười nhu hòa, nỗ lực kéo tayKỳ Duật: "A Duật, ta biết sai rồi, ngươi đã tha thứ cho ta từ lâu rồi không phải sao, nếu không cũng sẽ không giúp ta mua Hàn Hàng, lúc trước ta từng nói với ngươi ngươi dĩ nhiên không quên, A Duật, ta sau này sẽ không lừa ngươi nữa, thật sự, ta thề."
Hắn ta nói với giọng than thở khóc lóc, khiến người ta sinh ra thương cảm không lý do.
Trình Hi thích hợp mà bổ sung: "May là cuối cùng không để Kỳ thiếu mua được, bằng không Hàn Hàng này về tay ai còn phải tranh luận một phen."
Kỳ Duật: "!"
Phùng Ngọc Hiên lại khó hiểu, như là không thể nào hiểu được câu nói của Trình Hi, bật thốt lên: "Hàn Hàng không phải ngươi lấy được?"
Kỳ Duật cười lạnh nói: "Đúng vậy, cho dù ta có lấy được, cũng liên quan gì đến ngươi?"
"A Duật, ngươi..." nước mắt Phùng Ngọc Hiên tuôn như mưa, hoàn toàn không thể chấp nhận thái độ lạnh nhạt của hắn đối với mình.
Trình Hi kéo tay Trình Diệp: "Chúng ta đi thôi, chuyện chỉ có vậy mà ngươi còn không xem đã sao, nếu ngươi thích xem kịch hay, còn không bằng xem thêm mấy cuốn thoại bản (*), so với những thứ này thì thoại bản còn sâu xa hơn nhiều, lại còn không khiến bản thân bực bội."
(*) Thoại bản: Tiểu thuyết, truyện chữ ngôn lù hoặc đam mẽo đồ đó.
Trình Diệp nhún vai: "Ta cũng không cảm thấy có gì phải bực bội, chỉ là muốn nhìn có người có thể mặt dày đến mức nào thôi, hoặc là nói người có thể không biết xấu hổ đến như vậy có tồn tại trên cõi đời này sao?"
Cậu nói xong liền hướng ánh mắt phong tình vạn chủng nháy mắt về phía Kỳ Duật, ngay khi thấy trong ánh mắt của Kỳ Duật là sự kinh ngạc và Phùng Ngọc Hiên hận đến nghiến răng nghiến lợi thì cậu liền rời đi.
Trước đó bởi vì cơ thể Trình Hi không thoải mái, lại bị Kỳ Duật dây dưa, nên chưa kịp tìm bạch liên hoa tính sổ, bây giờ đã giải quyết được vấn đề tu vi của Trình Hi, cũng nên đến thanh toán lúc rồi.
Trình Diệp nghĩ như vậy, tầm mắt nhìn về phía Phùng Ngọc Hiên bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, như rắn độc ngủ đông, nhô ra răng nanh sắc bén lại độc ác.
Phùng Ngọc Hiên cảm thấy lạnh gáy, sợ hãi trốn ra sau lưng Kỳ Duật.
Kỳ Duật lại chán ghét tránh né, hắn cắn răng: "Áp sát như thế làm cái gì?"
Phùng Ngọc Hiên bị ánh mắt hung tàn của Trình Diệp dọa sợ đến có chút nói lắp, theo bản năng nghĩ tới trước đây chỉ cần có người bắt nạt mình, hắn ta quay người liền có thể đi tìm Kỳ Duật than vãn, đại đa số thời điểm Kỳ Duật đều sẽ giúp hắn ta bớt giận.
Phùng Ngọc Hiên bám vào ống tay áo Kỳ Duật: "A Duật, ta sợ."
Trình Hi nghe vậy thì đứng lại, nhìn thẳng mặt Phùng Ngọc Hiên: "Ngươi sợ, Phùng Ngọc Hiên, mau thu cái bộ dáng điềm đạm đáng yêu của ngươi lại, ngươi sợ hắn? Hắn mới phải sợ ngươi mới đúng, nếu không phải vì ngươi, nếu không phải do Kỳ thiếu, hắn sẽ không bỏ mất thời điểm tốt nhất để chữa trị vết thương, làm cho thể chất suy yếu, tu vi giảm xuống, Phùng Ngọc Hiên, lẽ nào ngươi thật sự cho rằng tất cả mọi người đều phải quy phục ngươi sao?
Nhanh thu lại cái dáng vẻ giả vờ giả vịt buồn nôn đó của ngươi lại đi!" Hắn càng nói càng giận, vừa nghĩ tới ngày đó nếu như hắn chỉ chậm chân một chút thôi, Trình Diệp có thể sẽ không còn sống nữa hay không.
Dáng vẻ Trình Diệp thoi thóp vụt qua trong đầu Trình Hi, sắc mặt nhóc đỏ lên, ngực kịch liệt chập trùng, cầm lấy tay Trình Diệp, dùng sức kéo đi: "Trình Diệp, chúng ta đi!"
"Trình Diệp..." Kỳ Duật muốn lao tới ngăn cản cậu, lại bị Trình Diệp hất tay.
Trình Diệp giơ tay kéo đầu Trình Hi vào trong lồng ngực của mình, vỗ lưng nhóc động viên nói: "Sao vậy, đã lớn như vậy rồi, nói vài lời hung ác thôi mà cũng khiến bản thân tự tức đến phát khóc, có phải nam nhân hay không vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!