Sự thật chứng minh, mấy bé động vật nhỏ quả thực có thể kíc. h thích tình thương của mẹ trong mỗi cô gái, Lệnh Tử dịu dàng như thế làm Úc Thần hoài nghi tự rước tình địch – một chú cún Bichon Frise bé xíu – về nhà.
Có câu gì ấy nhỉ.
Cũng không phải cô ấy lạnh lùng, chẳng qua bạn không phải người khiến cô ấy có thể dịu dàng thôi.
Quá mất mặt, không ngờ mình lại phải "tranh sủng" với thú cưng.
Nhưng nó dựa vào đâu!!
Úc Thần bóp má cô, "Cậu đừng cười tươi thế có được không, trông sao mà vui quá nhỉ."
Cô đã nghịch chân chó lâu lắm rồi đấy, hình như dễ thấy thỏa mãn quá thì phải?
Lệnh Tử đẩy tay anh ra, cô cười: "Cậu nhìn nó này."
Úc Thần chẳng buồn xem.
Cô nói: "Đáng yêu quá đi."
Úc Thần cười lạnh, khịt mũi coi thường.
Lệnh Tử tiếp tục thận trọng vuốt lông chó trong vui mừng.
Úc Thần bị lờ đi lâu quá cuối cùng cũng kể lể, "Cậu nhìn về phía mình đây này, phò mã của cậu cũng muốn được yêu thương nữa."
Lệnh Tử liếc anh đầy "yêu thương" rồi tiếp tục vuốt lông chó.
Trong lòng trong mắt cô giờ chỉ có chó mà không có anh.
Lòng người bạc bẽo quá mà ——
Chỉ thấy chó mới cười, nào nghe người cũ khóc? (*)
(*) Chế từ hai câu thơ trong bài "Giai nhân" của Đỗ Phủ, bản dịch của Nam Trân: "Chỉ thấy người mới cười/Nào nghe người cũ khóc."
Úc Thần tựa lưng vào chân ghế sô pha, anh âu sầu không biết tâm sự với ai một lúc lâu mới bỗng nhiên nói: "Cậu lại đây, có bài mình không biết làm."
Tuy chó đáng yêu nhưng Lệnh Tử còn chưa đến mức chiều chó quên nhiệm vụ, có sa đọa mấy cũng còn tí lí trí, nên cô nghe vậy bèn buông chó ra bò đến chỗ Úc Thần, cô nhìn đề của anh, hỏi: "Bài nào?"
Anh lập tức ném đề ra chỗ khác và ôm cô vào lòng, môi chạm tới môi cô rồi hôn mạnh.
Cô đẩy mãi mới được, "Lại giở trò lừa bịp."
Anh cười với vẻ thoả mãn, "Chiến tranh không ngại dối lừa." Còn tiện tay lau nốt dấu vết còn sót trên môi Lệnh Tử.
Sau đó…
Úc Thần đành chịu, cô ôm chó thì anh ôm cô, cô chơi với chó thì anh chụp ảnh, anh cầm camera chụp đủ mọi chỗ trên người cô, cần cổ mảnh khảnh, vành tai trắng trẻo, còn cả nốt ruồi đen trên tai cô mà anh đã chung tình từ lâu.
Úc Thần ngắm đến nóng cả người, anh bắt đầu suy nghĩ bậy bạ, bắt đầu ngo ngoe ý xấu, mới thò lại gần đã cắn…
Vành tai đột nhiên đau nhói, ấy là do hàm răng anh nghiền nhẹ vành tai cô, Lệnh Tử đẩy anh ra, cô đã xấu hổ lại thêm chuyện bị anh làm phiền không tâm trung chơi với chó được, thế là bực.
Cô cáu lên: "Cậu làm gì trước mặt trẻ con thế hả!"
Úc Thần nói: "Mình che mắt nó rồi mà."
Lệnh Tử cúi xuống nhìn, đúng thật, nhưng cô vẫn bực nên cố ý chọc anh giận: "Mình chưa rửa tai đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!