Chương 33: Hoa nâng trên tay

Đại khái là bị ảnh hưởng bới Lý Trình Dương nên gần đây Lệnh Tử học hành hơi quá sức, quá sức đến mức vì tối học muộn nên cần ngủ vào giờ nghỉ trưa, cô thậm chí còn không muốn ăn cơm, nhưng thói quen ăn uống xưa nay cho cô biết, có buồn ngủ thì cũng ăn cơm xong mới được ngủ.

Nhưng sau khi cơm nước xong cô cảm thấy đã tỉnh táo hơn nhiều bèn bắt đầu làm đề.

Úc Thần đứng bên khuyên dăm câu bảo cô nên nghỉ ngơi, nhưng Lệnh Tử không nghe anh.

Anh nói: "Mình nghe thấy tiếng đại não cậu đang như sầu như thảm, như khóc như than, dư âm vẫn còn lanh lảnh, nhỏ tít như sợi tơ chưa dứt." (*)

(*) Trích trong "Tiền Xích Bích phú" của Tô Thức. Câu trên lấy từ bản dịch của Phan Kế Bính, nguyên văn phải là: "Kỳ thanh ô ô nhiên, như oán như mộ, như khấp như tố, dư âm niểu niểu bất tuyệt như lũ." – "Tiếng não nùng r. ên rỉ như sầu như thảm, như khóc như than. Dư âm vẫn còn lanh lảnh, nhỏ tít như sợi tơ chưa dứt."

Lệnh Tử ngơ ngác nhìn anh.

"Mình ngâm đúng không?" Anh hỏi.

"Dư âm vẫn còn lanh lảnh phải đọc trước như sầu như thảm như khóc như than." Cô nói.

Thế là anh lại ngâm thêm một lần, lần này thì đúng.

Anh tích cực tiến bộ như thế làm Lệnh Tử rất vui, cô nhịn không được bèn ca ngợi anh: "Gần đây cậu rất cố gắng học tập đấy."

Úc Thần cười cười, "Không, mình chỉ cố gắng yêu cậu thôi."

Lệnh Tử: "…"

Đây là một cái hố đúng không?

Anh cố ý đào ra chờ cô nhảy vào chứ gì?

Nếu lúc nãy cô nói, gần nhất cậu rất tích cực tiến bộ cho tương lai.

Có phải anh sẽ đáp, không, tích cực chạy về phía cậu thôi.

Còn nếu cô nói là, dạo này cậu tiến bộ quá.

Có phải anh sẽ đáp, không… mình chỉ tiến bộ trong việc chơi lưu manh với cậu… Haiz, chắc chắn là sẽ lưu manh rất tự nhiên rất chân thật…

Cô tự tiện nghĩ ngợi lung tung, tự tiện ngầm kết luận.

Úc Thần thấy cô thờ ơ bèn nhắc nhở, "Câu mình nói lúc vừa rồi cũng được tính là mấy lời tình tứ đấy."

Cô tiếp tục vùi đầu làm đề, "Ừ."

Úc Thần trêu cô, "Phản ứng rung động chút cho mình xem nào."

Lệnh Tử kệ anh.

Anh rất là cảm khái, "Chẳng phản ứng gì cả, có khi ai đấy đang ám chỉ mình nên làm chuyện gì đó không văn nhã với ai đấy nhỉ, ví dụ như làm ai đấy nhớ lại cảnh được hôn một nụ hôn thật sâu vào lúc chạng vạng?"

Cuối cùng cô cũng "rung động" mà ngẩng đầu lên nhìn anh, "vận khí" một lúc lâu mới thốt ra tiếng, "Cậu…"

Đứng đắn hơn đi? Nhã nhặn được không? Kiềm chế chút nhé? Rụt rè đi chứ?

Không, mấy cái này cô nói hết rồi, chẳng có tác dụng gì với anh cả.

Cô ngẫm nghĩ thật lâu mới khuyên chân thành từ tận đáy lòng, "Tự kiểm điểm tí đi."

Anh cười, "Ok."

Đùa miệng không thôi mà dễ nghiền quá chừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!