Lúc Chu Dịch tiến vào trung tâm đào tạo, trong sảnh hoàn toàn tĩnh mịch. Hắn lên tầng bốn, trong mắt chỉ có chút tia sáng leo lét được chiếu ra từ một phòng học.
Cửa phòng đóng chặt, không hề có tiếng động.
Chu Dịch đeo găng tay đen cầm tay nắm cửa, nhẹ nhàng xoay ra, cửa bật mở.
Mùi thịt nướng và gia vị xộc vào mũi, quyện với hương thơm đậm đà của rượu vang.
Ánh nến trong phòng học chập chờn, lặng lẽ, không một bóng người.
Không khí không có mùi máu tanh, không có dấu vết chống cự đánh nhau, cũng không có mùi vị chết chóc.
Hành tung và sống chết của Trịnh Nguyên không rõ ràng.
Nếu người nọ ở đây, lẽ ra có thể ngửi thấy nhiều thứ hơn.
Chu Dịch đi vòng quanh xem xét một lượt, trong lòng bất giác nảy sinh dự cảm không lành vô cớ choán lấy lý trí hắn, khiến hắn phải quay người ra khỏi phòng học, đứng trên hành lang gọi điện cho người đàn ông kia. Không ai nghe máy, hắn gọi cho Tiểu Bạch cũng nhận được kết quả tương tự.
Trong nháy mắt đó, cảm xúc bất an tăng lên đỉnh điểm.
Chu Dịch lạnh mặt chạy xuống cầu thang.
Một nơi khác, trong tiểu khu đang cực kỳ ồn ào lộn xộn.
Có tầng đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, khói đen bốc lên, người dân sống trong khu dân cư sợ hãi kêu la chạy ra ngoài.
Tiếng khóc, tiếng gào, tiếng chửi rủa, hỗn loạn tung lên.
Tầng cháy là tầng Vương Vu Dạng ở, anh bị Hùng Bạch kéo đi.
Không mang đèn pin cầm tay, cũng không mang điện thoại, chân tay bị xây xát nhiều chỗ, gió thổi vào là đau nhói, vết thương ở xương bánh chè đang chảy máu, phần đùi ngứa râm ran.
Lúc xảy ra chuyện tất cả mọi chạy ùa ra cầu thang, dẫm đạp lên nhau mà chạy, một người mắc chứng quáng gà như anh chen chân trong dòng người chạy nạn như ong vỡ tổ, không sứt mẻ máu chảy đầy người đã là may mắn lắm rồi.
Hùng Bạch rũ đầu tự trách: "Chú, nếu cháu to lớn cường tráng được như lão đại, tình huống vừa rồi có thể ôm chú xuống rồi."
Vương Vu Dạng: "..."
"Hắt xì —— "
Hùng Bạch bị mùi khói làm sặc mũi: "Sao tự nhiên lại cháy chứ?"
Cậu nhóc thoáng nhìn thấy gì, mắt bỗng trừng lớn: "Trời ơi! Chú, chân chú chảy máu!"
Vương Vu Dạng lùi về sau hai bước, không cho cậu nhóc vén quần mình lên: "Không sao, chỉ trầy chút da thôi."
Hùng Bạch cũng không thở phào nhẹ nhõm, cậu nhóc loạng choạng ngồi bệt xuống đất, ôm đầu che mặt, trong miệng lẩm bẩm linh tinh: "Lão đại bảo mình phải trông chú, lúc kéo chú xuống lầu mình lại không nhớ mắt chú không tốt, không nhìn thấy gì, bất cẩn làm chú bị thương rồi, chết chết, lão đại mà biết chắc chắn sẽ..."
Đúng rồi, điện thoại đâu, gọi điện cho lão đại, tự giác nhận sai.
Hùng Bạch sờ túi, khuôn mặt nhỏ suy sụp, hình như điện thoại đang sạc trên đầu giường rồi.
"Chú ơi, cháu đi mượn điện thoại gọi cho lão đại báo bình an, tiện hỏi chuyện vụ cháy luôn. Chú ở đây chờ cháu, lúc nữa bên cứu hỏa dập lửa xong, hết khói cháu sẽ về."
"Được rồi, nhóc đi đi."
Vương Vu Dạng đứng ở bụi cây ven đường, bên mũi quanh quẩn mùi khói lửa và mùi hơi nước do đội cứu hỏa xả ra. Anh xoa xoa mu bàn tay không biết bị ai dẫm phải đang sưng tấy lên, vuốt lại tóc tai hơi rối, có chút chóng mặt.
Chu Dịch trên đường nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, hắn bắt máy, nghe được giọng nói bình thường của Tiểu Bạch, sợi dây căng thẳng trong lòng khẽ thả lỏng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!