Chương 36: Người đẹp say giấc

Chu Dịch nói xong, cúp máy.

Vương Vu Dạng gọi lại thì máy đã tắt, anh nóng nảy ném điện thoại lên tủ đầu giường, xỏ dép ra ngoài.

Trong phòng có tiếng động, đã trễ thế này Hùng Bạch vẫn chưa ngủ.

Vương Vu Dạng gõ cửa vài cái.

Đáp lại là tiếng nói của Hùng Bạch: "Ai thế?"

Khóe mắt Vương Vu Dạng giật một cái, còn là ai được?

Hùng Bạch gọi: "Chú không ngủ ạ? Chú cứ vào đi."

Vương Vu Dạng vặn tay nắm cửa, nhìn thấy một đống vỏ hạt dưa dưới đất: "Nhóc đang làm gì vậy?"

Hùng Bạch cắn hạt dưa một cái "tách", trầm ngâm nói: "Đang suy tư."

Vương Vu Dạng: "..."

"Thỏ trắng nhỏ bị hoa ăn thịt ăn hết, chỉ trong vòng nửa tiếng." Hùng Bạch căm phẫn cắn hạt dưa, "Giết sạch cháu trong nửa tiếng."

Vương Vu Dạng nói: "Hẳn là Tôn Thành Chu nhờ đến hacker tầm cỡ thế giới, nửa tiếng mới diệt được virus của nhóc, không sao."

Hùng Bạch không muốn nghĩ: "Không thể, không thể một chút nào."

Cậu nhóc nắm một đống hạt dưa, đôi mắt to tròn sáng bừng lên: "Hừ hừ hừ, cháu phải nâng cấp thỏ trắng nhỏ thành thỏ trắng to, không đúng, phải là thỏ trắng khổng lồ, một móng chân giẫm nát hoa ăn thịt."

Vương Vu Dạng nhìn cả căn phòng vốn là nơi chứa mấy đồ linh tinh của nguyên chủ, thu dọn đồ đặc đưa cho Tiểu Bạch, có cửa kính thông với ban công, quay mặt về phía nam, ánh sáng và diện tích cũng ổn.

Hiện giờ thì loạn cào cào, một đống gấu bông, trên giường trên đất trên bàn chất thành đống.

Vương Vu Dạng không tìm nổi chỗ ngồi, đành đứng cạnh cửa: "Vừa nãy tôi nhận điện thoại của Tiểu Dịch, thấy nhịp thở của cậu ấy không ổn, hỏi cậu ấy có bị thương hay trúng thuốc gì không cũng không chịu nói, hay là gặp cả hai thứ."

"Gọi lại thì cậu ấy tắt máy, có thể là hết pin, cậu ấy nói với nhóc thế nào?"

Hùng Bạch trơ ra như phỗng.

Vương Vu Dạng thấy cậu nhóc như vậy, xem ra không biết chuyện gì.

Rốt cuộc Hùng Bạch cũng phản ứng lại: "Chú, lão đại báo bình an với chú, không báo cho cháu?"

Vương Vu Dạng nói: "Hay là nhóc không thấy?"

Hùng Bạch mang theo hy vọng nhỏ nhoi kiểm tra điện thoại và thiết bị liên lạc. Cậu nhóc bĩu bĩu môi, đau lòng nói: "Không liên lạc với cháu ạ."

Vương Vu Dạng ho hai tiếng: "Ra là vậy."

Bầu không khí trở nên lúng túng.

Hùng Bạch nằm dài ra ghế, mái tóc bạch kim rũ xuống tiu nghỉu: "Cháu vừa là đàn em vừa là đồng nghiệp của lão đại, không phải là người đầu tiên anh ấy nên liên hệ lúc làm nhiệm vụ ư? Không hợp lý tí nào."

Cậu nhóc nghiêng đầu nghĩ ngợi linh tinh: "Lão đại là một người cực kỳ lý trí, bất cứ lúc nào cũng bình tĩnh, sẽ suy xét mọi thứ trước khi hành động, làm sao lại bỏ sót thứ quan trọng như vậy..."

Vương Vu Dạng: "..."

Trên màn hình xuất hiện một vạch ngang, Hùng Bạch rạng rỡ: "Là lão đại!"

Cậu nhóc nằm sấp trên bàn: "Lão đại nói nhiệm vụ đã hoàn thành."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!