A, xấu hổ chết mất…
Cậu ấy sao vậy? Suy nghĩ về bài tập trước mắt của Chu Nguyễn Hàng đã bị Thời Cấm cắt đứt không biết bao nhiêu lần.
Từ sau khi từ phòng dương cầm trở về cho đến bây giờ, cô vẫn còn liên tục nói những lời này, nói đến mức lỗ tai hắn đã muốn chai sần.
Lâm Tịch nhìn Thời Cấm vẫn đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, không hề quay đầu nói với Chu Nguyễn Hàng,
"Không sao, cậu không cần phải để ý đến cậu ấy."
Thời Cấm, tớ muốn ăn kẹo cay, chúng ta đi căng tin đi, tớ mời.
"Không đi, không có tâm trạng, không muốn ăn."
"Bây giờ Thời Cấm quả thực là một chút khẩu vị cũng không có, vừa nghĩ tới việc Kỷ Hoài mặt không đổi sắc đóng"ầm
"cánh cửa ngay trước mặt hai người, cô liền cảm thấy trái tim mình như vỡ ra thành trăm mảnh. Chu Nguyễn Hàng nhìn Lâm Tịch đang ở trước mặt, hắn thò tay vào trong hộc bàn, móc ra mấy gói kẹo cay."Cho cậu.
Lâm Tịch không ngần ngại ngay lập tức nhận lấy mấy gói kẹo cay ở trong tay Chu Nguyễn Hàng.
Ở thời đại mà tình bạn bè còn không bằng một bao kẹo cay này, lúc này có người tặng bạn kẹo cay, người không cần chính là kẻ ngốc.
"Vẫn là cậu hiểu tớ, người anh em này đủ nghĩa khí, nhìn phân thượng mấy gói kẹo cay này của cậu, sau này có chuyển gì chị đây sẽ bảo vệ cậu."
"Lâm Tịch nhướn mày với hắn. Chu Nguyễn Hàng nhìn dáng vẻ dõng dạc hùng hồn của Lâm Tịch, không nhịn được bật người thành tiếng, dùng đầu nắp bút chọc chọc trán cô."Da mặt cậu sao có thể dày như vậy, đừng quên tớ so với cậu còn cao to hơn đấy, không bắt cậu kêu tớ là anh đã tốt lắm hơn, hơn nữa cậu khẳng định cậu có thể bảo vệ được tớ sao? Chu Nguyễn Hàng rũ mắt nhìn xuống quyển bài tập toán.
Lâm Tịch lập tức chân chó mỉm cười,
"Cậu bảo vệ tớ sao, cậu bảo vệ tớ sao, đúng rồi, bài tập toán cậu đã làm xong chưa, nếu như xong rồi thì cho tớ chép đi."
Cậu chép cũng không hiểu cái gì, hay là để tớ giảng cho cậu thì tốt hơn.
"Thôi quên đi, cậu cũng không phải là không biết, với đầu óc của tớ cậu cứ đưa có tớ chép là được, giảng thì không cần đâu, có giảng tớ cũng không hiểu."
"Lâm Tịch vội vàng khoát tay. Mấy cái loại bài tập hao tốn đầu óc này quả thực không thích hợp với cô. Chu Nguyễn Hàng lắc đầu một cái,"Cậu thật là…Thời Cấm cứng đờ nằm nhoài như một xác chết ở trên bàn học, trong đầu cô bây giờ đều là vẻ mặt của Kỷ Hoài lúc đó, sau khi Lâm Tịch bật thốt ra những lời kia, anh không hề nói một câu nào, chỉ lạnh nhạt nhìn cô đang chật vật ngồi dưới đất.
Trong ánh mắt của anh dường như chất chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp nhưng tất cả cô đều không thể nào lý giải nổi, chỉ duy nhất có một cái cô có thể hiểu, trong đáy mắt đó lóe lên một chút không vui.
Bởi vì chuyện này, Thời Cấm đã phiền não nguyên cả buổi tối, nhưng sang sáng ngày hôm sau vẫn len lén chạy vào phòng học của bọn họ, lần này cô không đưa kẹo cay nữa mà là một chai sữa canxi AD, tiện thể dán tên nắp chai một tờ ghi chú, phía trên viết ba chữ.
Thật xin lỗi.
"Ngay khi Lương Hòa nhận được chai sữa canxi AD thì hơi sững sốt, anh đã rất cao rồi, không cần cao thêm nữa đâu, còn nữa, ba chữ"thật xin lỗi
"ở trên giấy ghi chú kia là có ý gì?"Kỷ Hoài, cậu nói xem tại sao cô ấy lại phải xin lỗi tớ. Lương Hòa đưa giấy ghi chú cho Kỷ Hoài.
Kỷ Hoài nhìn dòng chữ trên giấy ghi chú kia.
Nét chữ đẹp đẽ phóng khoáng.
Anh tựa vào thành ghế sau lưng, đôi mắt lười biếng khẽ khép lại.
Sao tớ biết được?
"Lương Hòa hơi phiền não, đang yên đang lành lại đưa cho anh ba chữ"thật xin lỗi
"làm gì, chuyện này không phải là đang làm khó anh sao, sau khi suy nghĩ một chút, anh cũng dứt khoát để lại cho cô một tờ ghi chú. Trên đó viết,"Không sao đâu.
Thật xin lỗi và Không sao đâu không phải thường đi đôi với nhau sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!