Bệnh viện.
Thời Cấm ngồi trên băng ghế ở hành lang, khẽ cúi đầu, không nói một lời.
Lúc này, một người đàn ông mặc áo khoác dài đứng trước mặt cô, anh ta cau mày nhìn mắt cá chân của người con gái, giống như đang tức giận không nhẹ rồi mở miệng mắng cô.
"Bác sĩ đã nói phải cố gắng hạn chế những hoạt động mạnh có thể kích thích đến mắt cá chân của em, có phải em chỉ xem những lời kia như gió thoảng bên tai?"
Lỡ như vết thương cũ tái phát thì phải làm sao?
"Có phải em không muốn cái chân này nữa không, em không nghĩ đến mấy năm vất vả tập luyện của em sao?"
Em đừng giả chết với tôi, em cho là mình không nói lời nào thì tôi sẽ tha cho em sao?
Thời Cấm bị anh ta lải nhải đến đau hết cả đầu, cô không thể hiểu, tại sao người đàn ông này lại giống một người phụ nữ như thế này, mỗi khi muốn giáo huấn cô đều không khác gì mẹ cô ở nhà, không khác gì Đường Tam Tạ lúc niệm kinh.
Sau gần mười phút nghe người này không ngừng lải nhải bên tai, rốt cuộc Thời Cấm cũng không thể chịu đựng được nữa, ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Stop, tôi nói này Triệu Trăn, cậu đang coi mình là mẹ tôi sao?"
"Thời Cấm vừa dứt lời, Triệu Trăn vốn dĩ đang hung hăng hùng hổ ngay lập tức ỉu xìu, anh đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô."Tôi đây không phải là đang quan tâm đến em sao?
"Tôi biết cậu quan tâm tôi nhưng mà cậu có thể yên tĩnh chút được không, mọi người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta đấy, xấu hổ chết mất."
"Thời Cấm bất đắc dĩ nói. Triệu Trăn nhìn xung quanh, quả nhiên có mất\y cặp mắt đang nhìn về phía họ, nhưng anh đã quen với việc tỏ ra lưu manh vô lại, duỗi đôi chân dài về phía trước, không thèm quan tâm chút nào:"Tôi đẹp trai thế này, có gì phải mất mặt chứ.
Thời Cấm không hề khách chí đấm vào chân cái tên tự luyến này một cái,
"Hành lang chỉ một mình cậu thôi sao?"
"Triệu Trăn bị đau xoa xoa chân mình,"Nói là được rồi em còn đánh tôi làm gì, thật là một người phụ nữ nhẫn tâm.
Im miệng.
"
Triệu Trăn chán nản, đưa tay làm một động tác khóa miệng ra hiệu mình sẽ im lặng với cô.
Thời Cấm không nhịn được bật cười, nghiêng đầu nhìn Triệu Trăn đang ở bên cạnh.
Vốn dĩ cô còn cho rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ qua lại gì với anh ta nữa, nhưng ai có thể ngờ hai người bọn họ lại gặp nhau ở nước Anh xa xôi, hơn nữa còn trở thành bạn học chung trường, chẳng qua cô không còn là học tỷ của anh ta nữa, mà trở thành những sinh viên cùng khóa.
Trước kia khi còn ở Học viện Điện ảnh Nghệ thuật S, cô thật sự không rất không thích Triệu Trăn chút nào, người gì mà vừa lưu manh lại xấu xa, luôn luôn đùa cợt không có giới hạn, không thèm để ý sắc mặt của người khác.
Nhưng sau khi tiếp xúc với nhau một thời gian ở Anh, cô không thể không thay đổi cái nhìn của mình đối với anh ta, mặc dù người này lưu manh vô lại thật, nhưng lại là người rất tốt, biết chăm sóc và suy nghĩ đến người khác.
Thành thật mà nói, trong lòng cô vẫn cảm thấy biết ơn Triệu Trăn, cảm ơn anh đã cùng cô vượt qua những ngày tháng khó khăn và u ám kia, nếu không có anh ta, có thể cô đã không thể thoát khỏi khoảng thời gian ấy nhanh như đến thế.
Số 103, Thời Cấm.
Đến đây.
Triệu Trăn đỡ cô đi vào, Thời Cấm ngồi xuống ghế.
Có chuyện gì vậy?
Mắt cá chân của tôi hình như trật chân rồi.
"Cho tôi xem chân một chút nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!