Chương 43: (Vô Đề)

Ngày hôm đó sau khi trở lại phòng ký túc, Thời Cấm nhìn thấy Quản Hi Duyệt đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển ra ngoài.

Quản Hi Duyệt thấy cô đi vào, chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi tiếp tục làm việc, không hề nói một lời.

Thời Cấm ngồi trên mép giường của mình nhìn Quản Hi Duyệt bỏ đồ đạc vào trong vali, cho đến khi cô ấy đã du dọn xong cô cũng không nói một lời.

Ngay khi Quản Hi Duyệt đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên dừng bước rồi xoay người lại hỏi:

"Cậu không có gì nói với tôi sao?"

Chuyện gì? Thời Cấm bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cô.

"Thật ra thì cậu đều biết mà."

Cậu đang nói về chuyện gì ?     

Vẻ mặt của Quản Hi Duyệt không được tự nhiên, Cậu…

Mẹ cậu là bệnh nhân của chú Kỷ,  chuyện này mấy ngày trước tôi đã biết, mà cậu… Thích Kỷ Hoài, chuyện này hôm nay tôi mới biết.

"Sao cậu có thể biết?"

"Quản Hi Duyệt không thể tin nổi nhìn Thời Cấm, sao cô ấy có thể biết chuyện cô thích Kỷ Hoài được cơ chứ."Biết cậu thích Kỷ Hoài đúng không, dẫu sao trên thế  giới này chẳng có bức tường nào mà gió không lọt qua được, cảm giác thật vi diệu, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta lại trở thành tình địch của nhau.

"Cho nên cậu đã biết, cậu muốn thế nào?"

"Quản Hi Duyệt nhàn nhạt hỏi cô. Thời Cấm cười một tiếng nhưng ánh mắt nhìn cô lại lạnh như băng,"Tôi không hiểu ý cậu, cái gì gọi là muốn như thế nào, với lại tôi có thể làm gì được cơ chứ, xung quanh đây có rất nhiều cô gái thích Kỷ Hoài như vậy, cậu bảo tôi phải làm sao, cậu cho là tôi rảnh đến như vậy ư?

"Cho dù rất nhiều người thích Kỷ Hoài, nhưng như thế thì sao chứ, người anh ấy thích là tôi, cho nên tôi không cần thiết phải quan tâm đến những điều này, chỉ là tôi khinh thường cậu, hành động của cậu thật sự khiến người khác phải kinh tởm."

"Thời Cấm, trong tình yêu không hề có thứ tự trước sau, tôi không nghĩ mình đã làm gì để phải xin lỗi cậu cả."

" Sắc mặt của Quản Hi Duyệt hơi u ám, bàn tay đang kéo vali không hỏi siết chặt.

Thời Cấm không đáp lời,  chỉ cảm thấy mình cần phải nhìn lại con người Quản Hi Duyệt một lần nữa.Từ sau khi Quản Hi Duyệt rời khỏi ký túc, Mộc Hân và Cao Nhã dường như phát hiện có cái gì đó không đúng lắm, mà cảm giác này xuất hiện từ mối quan hệ của Thời Cấm và Quản Hi Duyệt.

Trước kia khi Quản Hi Duyệt còn ngủ lại ký túc, rõ ràng Thời Cấm không thân thiết với cô ấy  bằng  các cô nhưng mỗi buổi tối  cũng thường xuyên để cửa cho cô ấy trở về, khi gặp nhau ở trường, người mà Quản Hi Duyệt chào hỏi đầu tiên là Thời Cấm.

Mà bây giờ, nếu như hai người kia gặp mặt nhau cũng không thèm nhìn đối phương đến một cái,  thỉnh thoảng Quản Hi Duyệt sẽ chào hỏi các cô nhưng lại không hề đả động đến Thời Cấm, Thời Cấm cũng vậy, hai người này dường như  ngầm ước hẹn làm như thế vậy.

Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày từng ngày.

Khi Thời Cấm và Quản Hi Duyệt  đồng thời xuất hiện với nhau một lần nữa là sau khi kết thúc một lớp học múa  năm ba đại học, Chung Nhạc gọi hai người ở lại rồi  nói: 

"Thời Cấm, Quản Hi Duyệt, hai em là hai sinh viên xuất sắc nhất của khoa Múa mà thầy đang dẫn dắt."

"Thời Cấm hơi sững sốt, không hiểu Chung Nhạc nói như vậy là có ý gì. Chung Nhạc vỗ vỗ bả vai hai người,"Có lẽ các em cũng đã biết đến cuộc thi múa quốc tế lần này rồi đúng không, nếu như có thể đạt được giải nhất trong cuộc thi này thì các em có thể đi du học ở trường Đại học Surrey nước Anh với tư cách là một sinh viên trao đổi, chuyện này đối với sự nghiệp nhảy múa của hai em trong tương lai mà nói là một cơ hội rất lớn, thầy đã đề cử hai em lên ban giám hiệu nhà trường rồi.

Trường Đại học Surrey ở Vương quốc Anh là một ngôi trường mà có biết bao nhiêu sinh viên học múa mơ ước được đặt chân đến đó, nơi đây chính  là thiên đường của những điệu nhảy, rất nhiều vũ công nổi tiếng trong nước  và trên thế giới đều bước ra từ chính ngôi trường này.

"Tất nhiên cơ hội chỉ được trao cho một người mà thôi, cuối cùng có được đi hay không hoàn toàn dựa vào sự cố gắng nổ lực của các em, đây là một cơ hội hiếm có, thầy hy vọng hai em sẽ biết trân trọng nó."

"Thời Cấm không thể nói rõ tâm trạng của chính mình lúc này là gì, có thể được Chung Nhạc đề cử tham gia một cuộc thi lớn như vậy thực sự khiến cô thụ sủng nhược kinh, nhưng nếu như ra nước ngoài, Kỷ Hoài… Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên lại cảm thấy vô cùng nặng nề."Được rồi, hôm nay thầy chỉ muốn nói với hai em thế thôi,  cách thời gian tổ chức cuộc thi còn một tháng nữa, hãy chuẩn bị thật tốt.

Sau khi Chung Nhạc rời đi, phòng học lúc này chỉ còn lại Thời Cấm và Quản Hi Duyệt, hai người liếc nhìn nhau một cái, không ai nói với nhau một lời nào rồi mỗi người rời đi một ngã.Những ngày tiếp theo, Thời Cấm vô cùng bận rộn, ngoài trừ học các chương trình văn hóa trên trường ra thì cô còn phải luyện tập tiết mục Hồng tụ mà mình sẽ biểu diễn trong cuộc thi múa quốc tế sắp tới, cô gần như tập trung hết sức lực và tinh thần  cho bài múa này.

Từ nhỏ cô đã ước mơ sẽ trở thành một vũ công xuất sắc, muốn tự mình bước đi trên con đường mình đã chọn, mà cơ hội lần này chính là một bước ngoặt lớn giúp cô vững bước hơn, nhanh chóng tiến tới việc hiện thực hóa ước mơ của mình.

Còn có một lý do khác là cô không muốn trở thành gánh nặng cho Kỷ Hoài, Kỷ Hoài của cô xuất sắc đến như thế mà cô ngoại trừ nhảy múa ra thì chẳng còn gì nữa, chưa kể đến bên cạnh anh có rất nhiều người giỏi giang giống như Trịnh Tư Nhã, Quản Hi Duyệt, mấy người bọn họ từng người từng người đều vượt trội hơn so với cô rất nhiều, Thời Cấm hy vọng có một ngày nào đó bản thân mình có thể tự tin sánh vai cùng anh bước về phía trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!