Chương 16: (Vô Đề)

Thời Cấm nuốt nuốt nước miếng, nhanh chóng phản ứng lại kéo cặp sách đến trước ngực mình mở khóa kéo rồi lấy ra một quyển sách dương cầm.

"Em… Em tới luyện đàn…"

" Vừa nói, cô vừa nhấc chân bước vào phòng.

Kỷ Hoài nhìn lướt qua quyển sách dương cầm trong tay cô rồi khẽ rũ mắt xuống, không nói gì thêm nữa.

Thời Cấm nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Kỷ Hoài, dè dặt bước đến cây đàn dương cầm bên cạnh.

Sau khi ngồi xuống, cô mở cuốn sách dương cầm ra đặt ở trên kệ đàn.

Ngón tay đã sẵn sàng đặt lên trên những phím đàn nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, không phải cô không biết chơi dương cầm, khi còn ở trường sơ trung cô đã từng được học qua, tuy nhiên chỉ là những phần cơ bản, một chút cơ bản này ở trước mặt Kỷ Hoài thật sự khiến cô không tự tin cho lắm.

Kỷ Hoài tỉnh bơ nhìn Thời Cấm một cái, bàn tay đang đặt tên dương cầm hơi run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mang theo sự nghiêm túc hiếm thấy, giống như lần đó hơi game ở căng tin, nét mặt hoàn toàn giống hệt nhau.

Lúc này trong lòng Thời Cấm  vô cùng khẩn trương nhưng bề ngoài vẫn phải làm ra vẻ bình tĩnh thong thả, cô vừa rồi còn nhìn thấy Kỷ Hoài đang quan sát mình đấy.

Cô lật cuốn sách đến trang có bản nhạc

"Khúc dương cầm đêm thứ năm."

"Trước đó cô đã đánh dấu tất cả các nốt nhạc trong bản nhạc này rồi."Đồ, Rê, Mi, Son, Đố… Thời Cấm khẽ hát theo nhạc điệu.

Tay phải tìm được vị trí của nốt Đô, ngón tay theo đó mà nhấn xuống, nhưng rõ ràng đã chơi theo nhạc lý trên cuốn sách mà tại sao tiếng đàn phát ra ngoài lại không giống với những gì mà cô nghe được trong nguyên bản của nó, cảm giác giai điệu có gì đó là lạ.

Cô thử đi thử lại mất mấy lần, không hiểu sao vẫn là cảm giác kỳ lạ đó.

Hạ Mi. Giọng nói lạnh nhạt không hề có chút cảm xúc nào của Kỷ Hoài vang lên bên cạnh.

Động tác của Thời Cấm ngay lập tức dừng lại, cô nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh.

Hạ nốt Mi.

Hạ nốt Mi?.

"Em không biết bài hát này phải hạ nốt Mi La Si sao?"

Hạ nốt Mi La Si? Thời Cấm vô thức lặp lại một lần nữa.

"Trong nhạc lý kia của em có đánh dấu là phải hạ nốt Mi La Si đấy, em không biết sao?"

"

Thời Cấm nhìn vào xuống sách dương cầm của mình, quả nhiên trong kia có ghi rõ ràng là phải hạ nốt Mi La Si.

Cô suy sụp cúi đầu chống tay lên trán, có vẻ như những kiến thức trước kia cô học được đã trả lại hết cho giáo viên dạy dương cầm mất rồi.

Nhìn bộ dàng mờ mịt kia của cô, cuối cùng Kỷ Hoài vẫn thu hồi tầm mắt, mặt không đổi sắc tiếp tục luyện đàn.

Thời Cấm cắn cắn môi nhìn anh, cô nghĩ chắc hẳn bây giờ Kỷ Hoài đã bị chọc đến phát cáu, có lẽ từ trước đến nay anh chưa bao giờ thấy một người ngu ngốc như vậy.

Cô suy nghĩ một chút, vì muốn cứu vãn mặt mũi của mình bèn nói với Kỷ Hoài.

"Em biết bài hát này, là tiểu dạ khúc của Mozart phải không ?"

"Tiếng đàn của Kỷ Hoài dừng lại trong giây lát, sau đó lại tiếp tục ngân vang như lúc ban đầu, động tác trong tay không ngừng lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên."Chopin.Hử. Thời Cấm nghi hoặc nhìn anh.

"Là tiểu dạ khúc của Chopin."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!