Chương 90: Phiên ngoại

Editor: dzitconlonton.

Mùa đông chưa tàn, sau một trận tuyết rơi dày, trời đã sáng.

Thúy Vi cư ở phủ Đại tướng quân, tuyết đọng dày đè lên cây cối trong viện, có vẻ có chút ảm đạm, mà âm thanh khóc nức nở mơ hồ truyền đến, càng thêm vài phần bi thương.

Đột nhiên "rầm" một tiếng, một nam nhân mặc áo choàng màu xanh mở cửa, lảo đảo chạy đến sân, hét lớn: "Nàng ấy ở đâu? Nàng ấy đâu?"

Phụ nhân trung niên đi theo sau hắn chạy vào viện vội vàng đáp: "Công tử, thi thể của thiếu phu nhân ở chính phòng."

Thi thể? Nghe vậy, hắn ở lại một lúc lâu. Hôm qua nữ tử tươi cười sống tốt như vậy còn đứng ở trước mặt hắn, hôm nay liền thành một cỗ thi thể không còn tức giận?

Lúc này, hắn chỉ cảm thấy lòng mình đang bị người ta dùng ngàn đao cào xé, tuy rằng đau đến tột cùng, nhưng hắn đã không cảm giác được đau đớn.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn gian phòng quen thuộc trước mặt, trong lòng run lên.

Nàng ở ngay đó.

Hắn nhấc chân lên và đi vào phòng. Thế nhưng, dưới chân lại giống như nặng ngàn cân, hắn tựa hồ phải dùng hết sức lực toàn thân, mới có thể cất bước chân.

Hắn cũng không biết mất bao lâu mới đi vào phòng. Đi vào gian phòng ngọt ngào mang theo sự hòa hợp của hắn và nàng, cũng từng chứng kiến hắn cùng nàng quyết liệt chua xót gian khổ. Tại thời điểm này, nàng đang nằm yên lặng trên giường, giống như đang ngủ. Nếu không phải Bích Trúc và Phi Lan nằm dưới giường nàng khóc lóc, hắn thật sự cho rằng, kỳ thật nàng còn chưa rời đi, nàng chỉ là ngủ thiếp đi.

Nghe được tiếng động, Bích Trúc ngẩng đầu lên, thấy hắn, sửng sốt một chút, ánh mắt liền trở nên oán hận. Nàng ta giống như không nhìn thấy hắn, quay mặt đi, vẫn không đứng dậy hành lễ như thường lệ. Mà Phi Lan từ đầu đến cuối nằm xuống đất khóc, động cũng chưa từng động một chút.

Lúc này Cố Khiên, căn bản không để ý tới Bích Trúc cùng Phi Lan vô lễ. Trong mắt hắn, chỉ có nữ tử nằm trên giường.

Lúc này Lăng Tuyết Quân vẫn mặc y phục màu trắng hồng hôm qua đến gặp hắn. Từ sau khi đứa nhỏ không còn, nàng vẫn luôn mặc xiêm y màu trắng, tuy rằng nàng không nói ra miệng, nhưng hắn biết, nàng lấy chuyện này mà niệm đứa nhỏ vô duyên kia. Đúng vậy, nàng để ý đứa bé kia như thế, làm sao hắn lại cho rằng nàng sẽ vì một người không liên quan mà hại chết đứa nhỏ của mình chứ?

Dần dần, hắn đi đến bên giường. Dung nhan của nàng, một lần nữa, rõ ràng hiện ra trước mặt hắn. Tuy rằng nàng không còn tức giận, nhưng trên da thịt trắng như tuyết của nàng, hai má vẫn hơi lộ ra màu đỏ nhạt, đôi môi vẫn kiều diễm đầy đặn như vậy, thoạt nhìn có khí sắc, dĩ nhiên còn tốt hơn hôm qua đến gặp hắn. Hai mắt nàng nhắm chặt, lông mi dài dường như còn nhẹ nhàng run rẩy một chút, làm cho hắn cảm thấy, nàng sắp tỉnh lại.

Hắn chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, mới run rẩy lên tiếng: "Tuyết Quân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Sao nàng lại làm thế? Sao nàng lại ném đi như vậy… Ném…" Nói đến đây, hắn chỉ cảm thấy khó chịu đến mức tựa hồ rốt cuộc nói không nên lời.

Nghe được lời của hắn, Bích Trúc lạnh lùng ngẩng đầu lên, dùng khăn thêu trong tay lau nước mắt, sau đó mới cắn răng nói: "Chúc mừng công tử, cô nương của chúng ta rốt cuộc cũng đi rồi! Lần này, công tử cuối cùng cũng báo thù cho Ngô cô nương!"

"Báo thù?" Cố Khiên đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch dọa người, "Ta báo thù gì?"

Bích Trúc lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Không phải công tử vẫn đem cái chết quái dị của Ngô cô nương đổ lên đầu cô nương của chúng ta sao? Hiện giờ cô nương chúng ta một mạng bù một mạng, không phải hận thù của công tử được báo sao?"

Thân thể Cố Khiên lắc lư, chỉ cảm thấy mình bị vùi dập, trái tim của hắn lại chìm xuống đáy hồ băng, như thể bị đóng băng, hắn gần như ngừng đập. Bích Trúc sở dĩ nói như vậy, có phải bởi vì chính nàng cho rằng như vậy? Hắn sửng sốt một lúc lâu, mới nói: "Thiếu phu nhân, nàng, chính nàng nghĩ như vậy sao?"

"Cô nương chúng ta nghĩ như thế nào, công tử vẫn nên tự mình xem lại đi. Cô nương để lại thư ngay trên bàn." Dứt lời, Bích Trúc đảo mắt, nhìn Lăng Tuyết Quân nằm trên giường, không thèm liếc mắt nhìn Cố Khiên một cái.

Nghe nói Lăng Tuyết Quân để lại thư, trong lòng Cố Khiên run lên. Nàng sẽ nói gì với mình?

Nghĩ tới đây, hắn vội vàng chạy tới trước bàn. Quả nhiên, một tờ giấy viết đầy chữ đang đè dưới trấn giấy. Chữ trên giấy hết sức tinh xảo, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là bút tích của Lăng Tuyết Quân.

Nàng sẽ nói gì khi nàng rời đi? Đọc bức thư này, có thể biết vì sao nàng lại nhẫn tâm bỏ lại mình không? Nhìn chằm chằm tờ giấy này, trong lòng Cố Khiên không nói rõ là cảm giác gì. Hắn sợ đọc thư của nàng, nhưng hắn lại rất háo hức. Rốt cuộc, hắn vẫn nhịn không được, cầm lấy giấy viết thư…

Thấy Cố Khiên cầm lấy thư, một lúc lâu sau cũng không có tiếng động, Bích Trúc không khỏi ngẩng đầu, nhìn qua. Chỉ thấy bàn tay hắn nắm giấy thư, nhẹ nhàng run rẩy. Sau đó chỉ nghe "bộp" một tiếng, một giọt nước mắt rơi trên giấy thư, thấm ướt giấy thư, mực trên đó nhuộm ra, sau đó lại là một giọt, một giọt…

Khi Lăng Tuyết Quân vào Cố gia đã gần một năm, đây là lần đầu tiên Bích Trúc nhìn thấy Cố Khiên rơi lệ. Đối với việc này, Bích Trúc cũng không nói rõ trong lòng mình có tư vị gì. Nàng hận hắn bức chết cô nương nhà mình, thế nhưng, nhìn thấy bộ dạng này của hắn, nàng lại cảm thấy hắn kỳ thật cũng đáng thương.

Đột nhiên, một cơn gió từ bên ngoài cửa sổ tràn vào, thổi giấy viết thư từ tay Cố Khiên xuống, tung bay trong phòng, sau đó rơi xuống đất. Mà Cố Khiên vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, không nhúc nhích, giống như một con rối gỗ vậy.

Đây là di chúc của cô nương, nhưng không thể bị chà đạp. Bích Trúc vội vàng đứng dậy chạy tới, nhặt từ trên mặt đất lên. Giấy đã hơi ướt, thậm chí có một vài từ đã bị mờ đi. Nàng ta nhẹ nhàng thổi bụi trên giấy, sau đó mở tờ giấy ra, đặt trở lại bàn, dùng trấn đặt lại.

"Tuyết Quân, nàng, nàng thật sự nghĩ như vậy sao?" Cố Khiên cuối cùng lên tiếng, chỉ là thanh âm của hắn nghe có vẻ thê lương như thế, làm cho người ta vừa nghe, trong lòng liền nhịn không được chua xót.

Bích Trúc giương mắt nhìn Cố Khiên, đáp: "Nô tỳ không biết chữ, bất quá, cô nương ở trên thư nói như thế nào thì nàng hẳn là nghĩ như thế nấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!