Editor: dzitconlonton
Lăng Tuyết Quân cùng Trí Minh một trước một sau đi về phía Thanh Phong đường. Trí Minh vừa đi, vừa quay đầu lại, nhìn chiếc mũ che trên đầu Lăng Tuyết Quân, tò mò hỏi: "Lúc cô nương đánh cờ với A Khiên, có muốn cởi mũ ra không?"
"Không lấy nha." Lăng Tuyết Quân trả lời: "Cứ đeo như vậy."
"Tại sao cô nương phải đội mũ này?" Trí Minh lại hỏi.
"Trí Minh sư phụ ngươi đoán xem?" Lăng Tuyết Quân cười duyên nói.
"Có phải sợ A Khiên thấy dung nhan của cô nương xinh đẹp, liền đứng núi này trông núi nọ, không thể chuyên tâm chơi cờ không?" Trí Minh cười hắc hắc nói.
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, cười khanh khách, nói: "Trí Minh sư phụ, ngài thật sự là người xuất gia sao? Đây là suy nghĩ của ngươi à?"
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh. wordpress. com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Trí Minh bị Lăng Tuyết Quân cười như vậy, sắc mặt càng đỏ, xấu hổ cười hai tiếng, lại hỏi: "Tại sao vậy?"
"Nữ tử không thể tùy ý gặp mặt nam tử xa lạ." Thanh âm trong trẻo của Lăng Tuyết Quân vang lên.
"Vậy vì sao hôm qua cô nương không đội mũ ở trước mặt ta với sư phụ?" Trí Minh đào bới hỏi.
"Các ngươi là người xuất gia, thế gian tất cả đều là hư vô mà, ở trước mặt các ngươi ta đương nhiên không cần cố kỵ nha." Lăng Tuyết Quân mang theo nụ cười nói.
"À." Trí Minh tựa như hiểu mà không hiểu gật đầu.
Thanh Phong đường cách sương phòng phía sau cũng không quá xa, Lăng Tuyết Quân và Trí Minh nói mấy câu liền đến.
"Lăng cô nương, sư phụ và A Khiên ở bên trong, ngươi có thể tự mình đi vào." Dứt lời, thắt lưng Trí Minh hơi cong lên, vươn tay, làm một tư thế mời Lăng Tuyết Quân.
"Đa tạ Trí Minh sư phụ." Lăng Tuyết Quân hành lễ với Trí Minh, sau đó xoay người, đi vào trong phòng.
Đi đến bên cửa, liền thấy trong phòng có chiếu bồ, đã bày sẵn bàn cờ, hai quân cờ khác nhau đặt bên cạnh bàn cờ. Cửu Dương đại sư ngồi ở chính giữa, đang nói chuyện với nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào màu xanh trúc bên trái bàn cờ.
Dung mạo của nam tử kia tuấn tú, phong tư tao nhã, khiến hô hấp của Lăng Tuyết Quân hơi cứng lại một chút.
Cố Khiên, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt. Nàng hít sâu một hơi, bình phục tâm tình một chút, lúc này mới cất bước đi vào.
Thấy Lăng Tuyết Quân đi vào phòng, Cửu Dương đại sư vội vàng đứng dậy, Cố Khiên cũng đi theo nghênh đón.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh. wordpress. com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Lăng Tuyết Quân đi tới trước mặt Cửu Dương đại sư, hành lễ, nhẹ giọng nói: "Thật ngại quá, để cho đại sư chờ lâu." Nàng cố gắng để mình không phát âm bằng cổ họng, nhưng bằng mũi.
Về sau khẳng định còn có thể tiếp xúc với Cố Khiên, nàng không muốn hắn nghe ra thanh âm của mình. Thế nhưng, nàng dùng giọng mũi lên tiếng, thanh âm kia muốn tăng thêm vẻ kiều mị, sau khi Cố Khiên nghe được thanh âm của nàng, thân thể khẽ run lên, không khỏi ngẩng đầu, nhìn về phía nàng.
Tuy rằng cách vải mỏng trên mũ che, Lăng Tuyết Quân vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của hắn giống như kim đâm tới. Nghĩ đến kiếp trước cùng hắn đủ loại ràng buộc, hiện giờ lại đối mặt với hắn như vậy, trong lòng nàng không khỏi chột dạ. Lại nghĩ, kiếp này Cố Khiên còn chưa biết mình, bản thân mình cũng không làm xấu chuyện nhân duyên của hắn, bức chết người trong lòng hắn, nên lúc này mới thả lỏng.
"Lăng cô nương không cần để ý, ta và A Khiên cũng vừa mới tới không lâu." Cửu Dương đại sư chắp hai tay lại, đáp lễ với Lăng Tuyết Quân, sau đó chỉ vào Cố Khiên phía sau mình, nói, "Lăng cô nương, vị này chính là Cố gia Lục Lang Cố Khiên mà lão nạp đã nói với ngươi."
Cố Khiên chắp tay lễ với Lăng Tuyết Quân: "Lăng cô nương, tại hạ Cố Khiên, sương này có lễ."
Lăng Tuyết Quân đáp lễ lại, vẫn dùng giọng mũi nói: "Cố công tử có lễ."
Nghe được thanh âm kiều mị của Lăng Tuyết Quân, Cố Khiên tựa hồ nhíu nhíu mày. Có vẻ như hắn không thích giọng nói của mình lắm. Đó là một điều tốt! Kể từ đó, ấn tượng của hắn với mình không tốt, về sau cho dù gặp lại, cũng sẽ không có quá nhiều rối rắm.
Đang lúc trong lòng Lăng Tuyết Quân đang mừng thầm, Cố Khiên đột nhiên mở miệng nói: "Tại hạ có thể thỉnh giáo cô nương phương danh hay không?"
Lăng Tuyết Quân ngẩn ra. Sao Cố Khiên lại muốn hỏi tên mình?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!