Editor: dzitconlonton
Hai ngày sau, Hứa Ưởng lại tới sơn trang. Lúc này đây, Tấn Dương công chúa liền theo hắn tới thăm tẩu tử, cùng với các chất tử, chất nữ.
Cố Trăn cùng Tấn Dương công chúa gặp mặt, khi nói đến cuộc nổi loạn của Hoài vương, tự nhiên lại ôm đầu khóc một hồi. Cuối cùng, Tấn Dương công chúa an ủi Cố Trăn: "Hoàng tẩu, ngươi đừng thương tâm nữa. Ngươi an tâm ở lại ở chỗ này, đợi Tam Hoàng huynh bình định thế cục, tự nhiên sẽ đến đón các ngươi."
Nghe Tấn Dương công chúa nói như vậy, nghĩ đến cái chết thảm thiết của Cố Khiên và Lý Hoảng, Lăng Tuyết Quân không khỏi ảm đạm trong lòng. Xem ra, Tấn Dương công chúa còn chưa biết tin Lý Hoảng đã chết. Nhưng nghĩ lại, cảm thấy việc này có chút không đúng. Người chạy trối chết như mình đều nghe nói Tề vương cùng Cố Khiên bị hại, không có lý nào mà Tấn Dương công chúa không biết a?
Lăng Khâm cũng nghe trong đó có chút khác thường, hắn kề miệng vào tai Lăng Tuyết Quân, nhẹ giọng hỏi: "Hình như Tấn Dương công chúa còn chưa biết chuyện của Tề vương? Có phải Ngô vương sợ nàng thương tâm, không dám nói cho nàng biết?"
Lăng Tuyết Quân lắc đầu, nói: "Muội cũng không rõ lắm."
Lăng Khâm là một người không thể giấu giếm những điều trong lòng. Ban đầu không dám đem chuyện Lý Hoảng và Cố Khiên bị sát hại nói cho Cố Trăn cùng Lục phu nhân, là sợ các nàng quá đau buồn, không có lợi cho việc chạy trốn. Hiện tại mọi người đã đến Vĩnh Ninh, lại có Hứa Ưởng và Tấn Dương công chúa chiếu cố, đã an toàn rồi, chuyện của Lý Hoảng và Cố Khiên, cũng nên nói rõ ràng.
Thế nhưng, hắn thật sự không nhẫn tâm trực tiếp nói cho mấy nữ nhân về tin của Lý Hoảng và Cố Khiên đã chết. Vì thế, hắn suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu, hỏi Tấn Dương công chúa: "Công chúa, ngươi có biết hiện giờ Tề vương ở nơi nào không?"
Tấn Dương công chúa nâng mắt lên, nhìn Lăng Khâm một cái, lắc đầu, nói: "Sau khi Ngũ Hoàng huynh làm loạn, Hoàng huynh vẫn không đưa tin cho ta, ta cũng không biết bây giờ hắn ở nơi nào."
Nghe vậy, Lăng Khâm thở dài một hơi, nói: "Hiện giờ bên ngoài truyền đủ loại tin đồn, thậm chí ta còn nghe được người ta nói Tề vương đã bị hại. Tề vương đã lâu không lộ diện, chỉ sợ một số người ủng hộ Tề vương thật sự cho rằng hắn bị hại, ngược lại đầu nhập vào Hoài vương, vậy thì chuyện sẽ bị hỏng rồi."
Cố Trăn nghe được lời Lăng Khâm nói, che miệng, nước mắt cũng sắp chảy xuống: "Thật sự có người nói Vương gia bị hại? Không, không! Vương gia sẽ không chết đâu!"
"Vương phi chớ vội, Tề vương sẽ không sao." Hứa Ưởng lại quay mặt lại, nói với Lăng Khâm, "Lăng công tử, chuyện ngươi có thể nghĩ được, thì Tề vương tự nhiên cũng nghĩ được. Hắn nhất định sẽ âm thầm nghĩ liên lạc người ủng hộ mình, nhất định sẽ không phát sinh biến cố."
"Ồ?" Lăng Khâm ngước mắt lên, cười như không cười nhìn Hứa Ưởng, hỏi, "Vì sao Hứa tướng quân khẳng định Tề vương không có chuyện gì như vậy? Vì sao khẳng định Tề vương sẽ liên lạc với người của hắn như vậy? Ngươi có tin tức gì chính xác không?"
Hứa Ưởng dừng một chút, lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết."
Thấy bộ dạng này của Hứa Ưởng, Lăng Khâm càng cảm thấy hắn biết cái gì. Vì thế, hắn thăm dò nói: "Hứa tướng quân, nếu ngươi biết cái gì thì mau nói cho chúng ta biết đi. Cũng đỡ cho chúng ta không biết chuyện gì, cả ngày suy nghĩ lung tung. Đặc biệt là Vương phi và Tuyết Quân, lo lắng cho phu quân nhà mình, dọc đường đi cơm nước ăn không ngon. Ngươi nói ra sự tình, để các nàng an tâm đi."
Nghe vậy, Hứa Ưởng nở nụ cười, nói: "Kỳ thật, ta cũng không biết cụ thể, ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết, mọi chuyện đều nằm trong tay Tề vương, các ngươi không cần lo lắng."
Lăng Khâm sửng sốt: "Nói như vậy, Tề vương thật sự còn sống?"
"Tất nhiên." Hứa Ưởng ngước mắt lên, nhìn Lăng Khâm, "Tề vương kinh doanh nhiều năm, làm sao có thể dễ dàng bị Hoài vương đánh bại?"
"Tề vương còn sống? Còn Lục Lang thì sao? Hắn vẫn còn sống không? "Lăng Tuyết Quân đứng dậy, vẻ mặt vội vàng nhìn Hứa Ưởng.
"Cái này…" Hứa Ưởng dừng một chút, nói, "Cố Lục Lang vẫn ở cùng một chỗ với Tề vương, Tề vương không sao, nói vậy hắn cũng không sao."
"Cám ơn trời đất! Lục Lang không sao! Lục Lang còn sống!" Lăng Tuyết Quân vừa khóc vừa cười.
"Tuyết Quân, con làm sao vậy?" Thấy bộ dáng của Lăng Tuyết Quân như thế, Lục phu nhân hoảng hốt, "Con cũng đừng quá kích động, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng."
Tấn Dương công chúa nghe Lục phu nhân nói, sửng sốt một chút, hỏi: "Lăng Tuyết Quân, ngươi mang thai hả? Đứa nhỏ này là của Cố Khiên?"
Lăng Khâm nghe Tấn Dương công chúa nói như thế, trong lòng vô cùng bất mãn, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, nói: "Công chúa, lời này của ngươi không đúng lắm! Lục Lang là phu quân của Tuyết Quân, hài tử trong bụng nàng không phải của hắn thì là của ai?"
Cố Trăn nghe vậy, vội vàng nhìn Tấn Dương công chúa một cái, nói: "Uẩn Lan, lời này của ngươi quả thật không ổn."
Tấn Dương công chúa cũng biết mình lỡ lời, liền không tự nhiên cười cười, nói: "Lăng Tứ công tử, ngươi đừng đa tâm, ta chỉ thuận miệng nói như vậy, cũng không có ác ý gì. Mong huynh muội các ngươi đừng để trong lòng."
Lăng Khâm hừ hừ, không nói gì. Ngược lại Lăng Tuyết Quân nói với Tấn Dương công chúa, "Sẽ không để trong lòng, ta biết công chúa không có ác ý." Mặc kệ Tấn Dương công chúa có suy nghĩ gì, dù sao kiếp trước và kiếp này, mình và Cố Khiên có thể thành thân, bọn ta đều dốc sức. Đối với việc này, trong lòng Lăng Tuyết Quân vẫn vô cùng cảm kích.
Tấn Dương công chúa nhìn Lăng Tuyết Quân vẻ mặt đầy nước mắt, rồi nhìn thoáng qua bụng nàng, mím môi, không nói gì nữa.
Lục phu nhân thật vất vả mới khuyên được Lăng Tuyết Quân, hỏi: "Tuyết Quân, lúc nãy sao con lại kích động như vậy? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
"Mẫu thân, con, con vẫn cho rằng Lục Lang và Tề vương không còn." Lăng Tuyết Quân lau nước mắt, nói: "Hôm nay nghe nói chàng còn sống, con thật sự rất vui mừng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!