Chương 46: Vào Núi

Editor: dzitconlonton

Lúc Lăng Tuyết Quân bước đến trước cửa phòng của Lăng Ngọc Nhu, thấy nàng ta đang vẽ tranh trong phòng, liền cười kêu lên: "Nhị tỷ!"

Nghe thấy tiếng kêu, Lăng Ngọc Nhu nhìn lên, thấy Lăng Tuyết Quân đi vào, vội vàng vẫy tay với nàng: "Tuyết Quân, mau đến đây, nhìn xem bức tranh mèo vờn của tỷ thế nào?"

Lăng Tuyết Quân vội vàng tiến lên nhìn. Chỉ thấy trên bức tranh có một con mèo nhỏ có ba màu trắng, vàng, nâu, đang giơ móng vuốt nhỏ lên, nghịch một quả tú cầu, dáng vẻ ngây thơ, cực kỳ đáng yêu.

"A, mèo con này thật ngoan!" Lăng Tuyết Quân chân thành khen ngợi.

Lăng Ngọc Nhu thấy Lăng Tuyết Quân thích, nói: "Tuyết Quân, muội thích không? Vậy tỷ đi dán nó rồi tặng cho muội nha?"

"Vâng!" Lăng Tuyết Quân cười tủm tỉm nói, "Đa tạ nhị tỷ!"

Lăng Ngọc Nhu đặt bút xuống, nhận lấy khăn vải mà thị nữ đưa lên lau tay, hỏi: "Đúng rồi, Tuyết Quân, muội tới tìm tỷ có chuyện gì sao?"

"Cũng không có chuyện gì." Lăng Tuyết Quân cười cười, đưa đĩa trong tay có quả mơ lên, "Bích Trúc hái vài quả mơ, muội cầm một ít tới đây cho tỷ nếm thử."

"Được." Lăng Ngọc Nhu đưa tay lấy một quả trong đĩa, đặt trong miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng, quả mơ liền tan vào trong miệng, miệng toàn nước bọt. Gương mặt nàng cong lên, liền nở nụ cười, nói: "Chua chua ngọt ngọt, rất ngon."

"Nhị tỷ thích ăn là được rồi." Lăng Tuyết Quân cười hì hì đặt đĩa lên bàn, nói, "Vậy muội sẽ đặt ở đây, nhị tỷ ăn từ từ nha."

"Vậy tỷ sẽ không khách khí." Lăng Ngọc Nhu cười nói.

Lăng Tuyết Quân lại nói chuyện phiếm với Lăng Ngọc Nhu vài câu, kéo đề tài đến hội săn bắn. Nàng ngẩng đầu, hỏi Lăng Ngọc Nhu: "Nhị tỷ, tỷ nói thật với muội, rốt cuộc tỷ có muốn đi hội săn bắn kia không?"

Lăng Ngọc Nhu dừng một chút, lắc đầu, nói: "Nhị tỷ bồi muội."

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh. wordpress. com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

"Nhị tỷ, La công tử khẳng định muốn đi, tỷ không muốn đi gặp hắn sao?" Lăng Tuyết Quân hỏi.

"Tỷ không thể để muội ở nhà một mình a?" Lăng Ngọc Nhu cười cười, nói, "Nhị tỷ vẫn nên ở cạnh muội là được rồi, sau này tỷ thành thân với hắn, mỗi ngày đều có thể gặp nhau, nhưng tỷ muội chúng ta sau khi xuất giá thì sẽ rất khó có thể tụ tập cùng một chỗ."

Nghe Lăng Ngọc Nhu nói vậy, Lăng Tuyết Quân cảm động: "Nhị tỷ, tỷ thật tốt với muội."

Lăng Ngọc Nhu cười cười, nắm lấy tay Lăng Tuyết Quân, nói: "Tình tỷ muội là duyên phận của kiếp trước, đương nhiên phải quý trọng chứ."

"Nhị tỷ đối xử với muội tốt như vậy, muội cũng không thể ích kỷ như thế được." Lăng Tuyết Quân cảm động nói với Lăng Ngọc Nhu: "Nhị tỷ, tỷ đi săn đi, muội đi cùng tỷ!"

Lăng Ngọc Nhu nghe xong, ngẩn người, sau đó lắc đầu nói: "Tuyết Quân, thật sự không cần."

"Muốn, nhị tỷ." Lăng Tuyết Quân quay tay lại, nắm chặt tay Lăng Ngọc Nhu trong lòng bàn tay, nói, "Chúng ta tới Vân Diên Sơn đã gần một tháng rồi, La công tử cũng không gặp tỷ mấy lần, chắc chắn hắn cũng muốn tỷ đi hội săn bắn này."

"Tuyết Quân, không sao đâu." Lăng Ngọc Nhu nói, "Muội không cần miễn cưỡng đi vì ta như vậy đâu."

"Nhị tỷ, hiện tại không phải vì tỷ đâu, là muội muốn đi, là muội muốn đi. Hiện tại, là muội mời nhị tỷ đi cùng muội. Nhị tỷ, tỷ đồng ý với muội đi mà?" Lăng Tuyết Quân vội vàng nói.

"Vậy, vậy được rồi." Lăng Ngọc Nhu bất đắc dĩ cười cười, ngẩng đầu nhìn Lăng Tuyết Quân, nhẹ giọng nói, "Cám ơn muội, Tuyết Quân."

Thấy trong mắt của Lăng Ngọc Nhu tràn ngập vẻ cảm kích, Lăng Tuyết Quân mỉm cười lắc đầu. Nghĩ mình bị Hứa Ưởng ép nên mới thay đổi chủ ý đi săn, trong lòng liền có vài phần áy náy với Lăng Ngọc Nhu. Nghĩ lại, thật ra cho dù không có chuyện của Hứa Ưởng, chỉ cần mình khuyên Lăng Ngọc Nhu thì nàng ta không đành lòng để mình lại một mình, chắc mình cũng sẽ đi cùng nàng ta. Nghĩ như vậy, trong lòng nàng mới dễ chịu hơn một chút.

Đợi đến khi Lăng Ngọc trở về, Lăng Tuyết Quân liền nói cho hắn biết mình và Lăng Ngọc Nhu thay đổi chủ ý muốn tham gia hội săn bắn. Lăng Tranh rất vui mừng, nói rốt cục mình không cần cảm thấy áy náy khi bỏ lại hai muội muội rồi một mình đi ra ngoài chơi. Hắn còn nhiệt tình dặn dò chuyện cần chú ý khi đi săn cho hai muội muội, cần chuẩn bị vật phẩm gì, nói nửa ngày, thấy vẻ mặt mờ mịt của hai cô nương, sau đó phất phất tay, nói: "Quên đi, huynh giúp các muội chuẩn bị vậy, các muội chỉ cần nhớ chuẩn bị trang phục đi săn là được."

Lăng Ngọc Nhu và Lăng Tuyết Quân vội vàng gật đầu cười nói: "Được."

Nhìn Lăng Ngọc và Lăng Ngọc Nhu, Lăng Tuyết Quân thật lòng cảm thấy mình có thể có huynh tỷ như vậy, thật sự là nhân sinh may mắn.

Quận chúa biết Lăng Ngọc Nhu và Lăng Tuyết Quân muốn đi săn, cũng rất cao hứng, nói hai người bọn họ nên cùng nhau ra ngoài chơi một chút, không nên lúc nào cũng buồn bực trong phòng. Đang lúc vui vẻ, Quận chúa còn cố ý gọi người làm một bộ trang phục đi săn cho hai tỷ muội, trang phục đi săn của Lăng Ngọc Nhu là màu xanh biếc của hồ, mà Lăng Tuyết Quân là màu xanh lá, đều là vải thêu hoa, cực kỳ xinh xắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!