Chương 44: Cây Đường Lê

Editor: dzitconlonton

Lúc Lăng Tuyết Quân và Tấn Dương công chúa quay lại phòng khách, Cố Khiên và La Ngâm Sương ngồi tại chỗ ngồi của mình.

Tuy nhiên, Lăng Tuyết Quân lại chú ý tới Ngô Linh không có mặt. Có phải Cố Khiên đi ra ngoài gặp Ngô Linh không, hay bị La Ngâm Sương quấy rầy chuyện tốt? Nghĩ tới đây, nàng liền nâng mắt lên, nhìn Cố Khiên.

Sắc mặt của Cố Khiên thoạt nhìn như thường. Lục Viên nghiêng người xuống, không biết nói gì với hắn, hắn ta nhìn hắn, trên mặt hơi hơi nở nụ cười.

Bên kia, thoạt nhìn La Ngâm Sương tâm tình không tốt lắm, cúi đầu không nói lời nào, cũng không ăn cái gì.

Tấn Dương công chúa đi lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh La Ngâm Sương, nói chuyện gì thú vị với nàng ta. La Ngâm Sương ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười.

Nhìn đến đây, Lăng Tuyết Quân không khỏi có chút cảm thấy chua xót cho La Ngâm Sương. Thích thích một người mà trong lòng người đó không có mình, nhất định chỉ có thể âm thầm thương nhớ, tựa như kiếp trước của mình vậy.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh. wordpress. com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Lúc này, Lăng Tuyết Quân lại nghĩ đến Tấn Dương công chúa nói, Cố Khiên đã nhìn về phía mình. Bởi vì lúc trước ngồi trong bữa tiệc, Lăng Tuyết Quân chỉ lo lấp đầy bụng nên cũng không thèm để ý đến những người khác, căn bản không chú ý đến Cố Khiên, không biết có phải hắn đã nhìn mình hay không. Vì thế, nàng quay mặt lại, nhìn chằm chằm vào Cố Khiên, xem có phải hắn luôn nhìn về phía mình hay không.

Nhìn một lúc lâu, nàng phát hiện hắn chỉ lo nói chuyện uống rượu với đám người Cố Nghi, Lục Viên ngồi bên cạnh, cũng không nhìn về hướng này của mình. Trong lòng nàng thầm cười, chắc là Tấn Dương công chúa nhìn lầm chăng? Hay là bởi do Ngô Linh đi ra ngoài, cho nên, hắn không thèm nhìn bên này nữa?

Đúng lúc này, Ngô Linh từ bên ngoài đi vào phòng khách.

Bởi vì nàng ta ngồi bên cạnh Lăng Ngọc Nhu, thấy nàng ta quay lại, Lăng Ngọc Nhu liền chào hỏi nàng ta: "Ngô cô nương đã quay lại?"

"Ừm." Ngô Linh mỉm cười đáp một tiếng, lại nói, "Nhị tiểu thư không dùng chút thức ăn sao?"

"Ta dùng xong rồi." Lăng Ngọc Nhu cười nói, "Ngược lại Ngô cô nương, ngươi còn chưa dùng thức ăn, mau dùng một ít đi."

"Được." Ngô Linh gật đầu.

Nghe hai người nói chuyện, Lăng Tuyết Quân theo bản năng nhìn về phía Ngô Linh. Ngô Linh thấy Lăng Tuyết Quân nhìn mình nên liền gật đầu mỉm cười với nàng.

Lăng Tuyết Quân không thích Ngô Linh, nhưng quy củ lễ nghi cơ bản nên nàng vẫn phải cố kỵ. Vì thế, nàng cũng cười cười với Ngô Linh, sau đó quay đầu lại, không ngờ vừa lúc nhìn thấy Cố Khiên, ánh mắt hai người đụng phải nhau. Cố Khiên dường như không nghĩ tới sẽ bắt gặp ánh mắt của Lăng Tuyết Quân, sửng sốt một chút, nhanh chóng xoay mắt lại, nhìn về phía Ngô Linh bên kia.

Ngô Linh thấy Lăng Tuyết Quân ngây người, liền nhìn theo ánh mắt của nàng, vừa lúc thấy Cố Khiên nhìn về phía mình, nàng ta vội vàng nở nụ cười, gật gật đầu với hắn.

Cố Khiên hơi ngẩn ra, lập tức cười gật đầu.

Nhìn thấy tình hình này, Lăng Tuyết Quân đã hiểu rõ. Thì ra là hai người truyền tình với nhau, mà mình thì không cẩn thận chen giữa mà thôi. Một màn này a, thật sự nên gọi Tấn Dương công chúa đến xem, miễn cho nàng ta lại hiểu lầm mình.

Sau đó, Lăng Tuyết Quân không nhìn về phía Cố Khiên và Ngô Linh nữa, sợ không cẩn thận lại quấy rầy người ta, rồi chỉ nói chuyện phiếm với Lăng Ngọc Nhu.

Không bao lâu sau, bữa tiệc cũng kết thúc.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh. wordpress. com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Lăng Tuyết Quân và tỷ muội Lăng Ngọc Nhu ở gần nhau, liền cùng Lăng Ngọc đi về, Cố Khiên, Vi Hải Đình và các nam tử cưỡi ngựa đi về, các cô nương thì ngồi kiệu quay về.

La Lâm làm bộ rất luyến tiếc Lăng Ngọc, một bên trèo lên bả vai Lăng Ngọc, một bên nói chuyện với hắn, rồi đưa ba huynh muội Lăng Ngọc đến đại môn. Lúc chia tay, hắn còn không quên quay đầu lại, nháy mắt với Lăng Ngọc Nhu.

Lăng Ngọc không biết chuyện, nhưng Lăng Tuyết Quân lại biết, nhìn thấy bộ dáng buồn cười này của La Lâm, liền che miệng cười trộm ở một bên. Lăng Ngọc Nhu sợ bị Lăng Ngọc nhìn ra chuyện gì, vội vàng liếc La Lâm một cái, rồi kéo ống tay áo Lăng Tuyết Quân.

La Lâm thấy vẻ mặt của Lăng Ngọc Nhu cứng nhắc, vội vàng cáo từ rời đi.

Thấy La Lâm rời đi, Lăng Ngọc Nhu thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay mặt lại, nhìn Lăng Tuyết Quân còn đang cười trộm, liền nhìn nàng bằng một cái nhìn ác liệt.

Lăng Ngọc không rõ nguyên nhân, hỏi Lăng Ngọc Nhu: "Ngọc Nhu, muội trừng Tuyết Quân làm gì thế?"

Lăng Ngọc Nhu không nghĩ tới sẽ bị Lăng Ngọc phát hiện, sửng sốt một chút, nói: "Muội, muội không có a."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!