Editor: dzitconlonton
Ngày hôm sau, Lăng Tuyết Quân cùng Lăng Khâm đi Bạch Lộc thư viện. Bạch Lộc thư viện nằm ở vùng ngoại ô phía đông kinh thành, kiếp trước, Lăng Tuyết Quân từng tới nơi này vô số lần, cho nên, lại một lần nữa bước vào cửa thư viện, trong lòng nàng không khỏi cảm khái vạn phần.
Lăng Khâm cho rằng nàng không biết đường, liền dẫn nàng đến nữ học bên kia. Lúc hai huynh muội đến, Nhạc phu nhân đang chuẩn bị giảng bài, thấy Lăng Khâm dẫn Lăng Tuyết Quân đi tới, bà vội vàng buông quyển sách trong tay xuống nghênh đón.
Lăng Khâm đi tới trước mặt Nhạc phu nhân, thi lễ, cung kính nói: "Phu nhân, đây chính là Tam muội Lăng Tuyết Quân nhà ta."
Lăng Tuyết Quân vội vàng hành lễ nói: "Tuyết Quân đã gặp phu nhân."
"Lăng cô nương không cần đa lễ, mau mau đứng lên." Nhạc phu nhân vội vàng đỡ nàng dậy.
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhạc phu nhân kiếp trước đối với mình như hiền mẫu, nếu đứng trước mặt mình, ánh mắt không khỏi có chút ẩm ướt..
Mà khi Nhạc phu nhân nhìn thấy Lăng Tuyết Quân, giống như Quận chúa, cũng cảm thấy trên người vị cô nương này có một loại cảm giác rất quen thuộc, dẫn dắt bà không thể không yêu thích nàng. Bà kéo tay Lăng Tuyết Quân, ôn nhu nói: "Hôm qua nghe một nữ đệ tử của ta thuật lại bài thơ đêm đó của Lăng cô nương ở biệt viện Tề vương, ta rất thích."
"Phu nhân nâng đỡ." Lăng Tuyết Quân mỉm cười nói.
"Lăng cô nương văn tài xuất chúng, không cần quá khiêm tốn." Nhạc phu nhân cười dừng một lát, lại nói: "Đúng rồi, ta thích nhất là câu 'gió hoàng hôn thổi đỏ cả mặt đất'. Ý cảnh này quả thực rất đẹp."
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh. wordpress. com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Lăng Tuyết Quân cười cười.
"Đúng rồi, ngươi có biết đối thơ không?" Nhạc phu nhân lại hỏi.
"Biết một chút." Lăng Tuyết Quân gật đầu.
Nhạc phu nhân cúi đầu trầm tư một lát, nói: "Họa Mi sinh trăng non."[1]
Lăng Tuyết Quân giật mình một chút, lập tức đáp: "Điểm môi giống nhụy đầu."[1]
Nhạc phu nhân nói: "Cá nước trong đọc trăng."[1]
"Núi tĩnh rừng ngập sáng."[1] Lăng Tuyết Quân nói.
"Tiếng tiêu xa hô Quan Sơn Nguyệt*."[1] Nhạc phu nhân nói.
Lăng Tuyết Quân đáp: "Vần sáo rung trời dưới đáy nước."[1]
Thấy mình đúng vài câu thơ, Lăng Tuyết Quân nhanh chóng đối lại, Nhạc phu nhân không khỏi gật đầu, cười nói: "Được, quả nhiên cô nương là văn tài tốt."
"Tạ phu nhân khen ngợi." Lăng Tuyết Quân rũ mắt nói.
Nhạc phu nhân lại nói: "Đúng rồi, sáng nay ta vừa vẽ xong một bức tuyết mai đồ[2], còn chưa kịp đề thơ, Lăng cô nương giúp ta xem một chút được không?"
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân nhẹ giọng nói: "Mong phu nhân không ghét bỏ, Tuyết Quân nguyện ý thử một lần."
Thấy Lăng Tuyết Quân lạc quan hào phóng, không hề sợ hãi, Nhạc phu nhân tán thưởng gật gật đầu, sai người lấy bức tranh ra. Thị nữ mở bức tranh ra, Lăng Tuyết Quân tiến lên nhìn, chỉ thấy một cành mai lạnh lẽo ngạo nghễ chiếu vào trong mắt, trên cánh hoa đỏ ửng ngậm tuyết mới, nhẹ nhàng ngửi một cái, dường như có hương hoa mai đi theo vào chóp mũi.
"Lăng cô nương, thỉnh làm thơ cho tác phẩm vụng về của ta." Nhạc phu nhân cười nói.
Lăng Tuyết Quân suy nghĩ một lúc lâu, chậm rãi ngâm nói: "Vài đài hoa ngậm tuyết, ngọn trơ trọi khó mà vẽ được cốt cách (cái hồn của cây). Trong hương thơm chợt nảy một vần, thanh cao quá nên chẳng thấy lạnh."[4] Ngâm xong, vẻ mặt nàng thấp thỏm nhìn Nhạc phu nhân, cũng không biết bài thơ mình làm có thể khiến Nhạc phu nhân hài lòng hay không.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh. wordpress. com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nhạc phu nhân cúi đầu trầm tư một lát, lập tức cười cười, vươn tay cầm lấy bút trên bàn, chấm mực lên trong mực.
Thấy cảnh này, Lăng Tuyết Quân cho rằng Nhạc phu nhân không thích bài thơ mình làm, muốn làm một bài khác, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Không nghĩ tới, sau khi Nhạc phu nhân nhấc bút lên, lại đưa tới trước mắt nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!