Editor: dzitconlonton
Thấy Lăng Tuyết Quân có chút thẹn thùng, Lý Hoảng cũng không giễu cợt nàng nữa, ôn nhu hỏi: "Lăng cô nương, vừa rồi ngươi mới làm một bài thơ, làm ngắn như vậy, ngươi còn có thể nghĩ ra bài thứ hai không?"
Lăng Tuyết Quân vội vàng gật đầu nói: "Hồi vương gia, Tuyết Quân nguyện ý thử một lần."
"Được." Lý Hoảng cười nói, "Vậy ngươi ngâm nghe một chút."
Lăng Tuyết Quân suy tư một lát, sau đó cao giọng ngâm nói: "Trong núi cả ngày không có người đến, trúc ngoại giao cộng thêm trăm tiếng chim hót. Hôm qua tiểu lâu mưa nhẹ, hoa đào rơi trong gió chiều trong xanh."[1]
"Tốt!" Lý Hoảng vỗ tay quát, "Lăng cô nương quả nhiên là văn tài tốt."
Những người khác ngồi dưới cũng nhao nhao gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Đa tạ Vương gia khen ngợi." Lăng Tuyết Quân hành lễ với Lý Hoảng, sợ hắn lại nói ra những lời giễu cợt gì đó, cũng không dám ở lại lâu, vội vàng cầm rượu chạy về phía dòng suối.
Chạy đến thượng nguồn, tiếp nhận bồi bàn đưa đèn hoa đào lên, đầu Lăng Tuyết Quân vẫn choáng váng. Nàng không biết, chuyện kiếp trước cầu không được mà sao kiếp này lại phát sinh. Nàng hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tư của mình, lại thả rượu xuống suối.
Nhẹ buông tay, đèn hoa đào kia nhẹ nhàng lắc lư hai cái, sau đó liền bị nước chảy trong suối chậm rãi đi xuống. Nàng đứng tại chỗ, nhìn rượu lẳng lặng nằm trong đèn hoa đào trôi về phía trước, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Nàng chỉ hy vọng tất cả mọi thứ của kiếp trước và kiếp này với Cố Khiên, đều theo tửu thương này trôi đi, không bao giờ quay đầu lại nữa.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh. wordpress. com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nàng từ trên tảng đá đi xuống, đi về phía trước, vừa đi được một nửa, liền nghe được mọi người lại phát ra một trận ồn ào, ồn ào hơn rất nhiều so với mấy lần trước, thậm chí còn có người dùng đũa trúc đánh chén đĩa, phát ra từng đợt tiếng va chạm thanh thúy. Thỉnh thoảng còn có người quay đầu lại nhìn mình, biểu tình hoặc mập mờ hoặc hâm mộ.
Trong lòng Lăng Tuyết Quân mơ hồ cảm giác được có chút không ổn, nàng vội vàng chạy đến bờ, ở trong suối tìm kiếm bóng dáng hoa đăng.
Quả nhiên, đèn hoa đào kia lại một lần nữa dừng ở trước mặt Cố Khiên. Nàng chỉ cảm thấy trong đầu "Ầm" một tiếng, sau đó cả người đều ngây dại.
Có quỷ! Chắc chắn có quỷ! Bằng không, làm sao mình đặt hai lần mà lần nào cũng dừng trước người Cố Khiên? Liên tục đặt hai lần, tất cả đều dừng lại trước một người, điều này chưa bao giờ nghe nói. Không có quỷ thì làm sao điều này có thể xảy ra?
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân chỉ cảm thấy gió lạnh xuýt xoa, cả người đều có chút tê dại, bên tai mơ hồ nghe được tiếng e sợ của thiên hạ đang loạn: "Oa! Hôm nay tửu thương này chắc chắn là trúng tà!"
"Đúng vậy, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ!"
"Hắc hắc, loại chuyện duyên phận này, sao có thể nói rõ ràng?"
Ngoại trừ tiếng trêu chọc của nam tử, bên tai Lăng Tuyết Quân cũng mơ hồ truyền đến thanh âm chua choa của nữ tử: "Tại sao hai lần nàng ta đều dẫn chén rượu đến trước người Lục Lang?"
"Chính là, không biết nàng dùng thủ đoạn gì."
......
Nghe mọi người nghị luận, nói mình giống như cố ý trêu chọc tên oan gia kia, quả thực Lăng Tuyết Quân khóc không ra nước mắt, hận không thể tìm một cái động, chui vào giấu mình.
Lão thiên gia này có phải chuyên môn đối nghịch với người khác hay không! Kiếp trước muốn có duyên với Cố Khiên thì cầu còn không được. Kiếp này muốn cách xa hắn thì hết lần này tới lần khác bị kéo trở về. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
"Thật thú vị! Thật thú vị!" Lý Hoảng nhìn Lăng Tuyết Quân vẻ mặt quẫn bách chậm rãi đi về, lại nhìn Cố Khiên mặt không chút thay đổi, nói, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra giữa hai người vậy? Ta thấy, hai người các ngươi cũng là lang tài nữ mạo, đã có duyên như vậy, có ta muốn nói một tiếng với Cố đại tướng quân hay không, để cho hắn mời phụ hoàng chỉ hôn cho các ngươi hay không?"
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh. wordpress. com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, hoảng sợ, sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt. Nàng vội vàng hướng lý Hoảng kêu lên: "Vương gia, tuyệt đối không được đùa giỡn này! Tiểu nữ tử chẳng qua chỉ là con gái của tiểu quan cửu phẩm, không dám trèo cao nhà giàu cửa lớn như Cố gia! Nếu Lưu Thương cũng nói duyên trên, chẳng phải nếu hôm nay chỉ cần có cô nương đem rượu nổi lên trước mặt nam tử, đều muốn thỉnh bệ hạ tứ hôn sao?"
"Người khác cũng không giống các ngươi, hai người các ngươi nổi lên rượu đều dừng lại trước mặt đối phương a." Lý Hoảng cười như không cười nói, "Hơn nữa, hai lần ngươi đặt tửu thương đều dừng ở trước mặt Lục Lang."
"Vương gia, ngươi ngàn vạn lần đừng giễu cợt ta." Lăng Tuyết Quân quả thực muốn khóc, "Ngươi nói như vậy, Cố công tử sẽ tức giận với Tuyết Quân. Tuyết Quân tự biết mình, kính xin Vương gia hạ thủ lưu tình." Nàng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Cố Khiên, nếu lời này của Lý Hoảng bị người có tâm truyền ra ngoài, làm sao mình còn có thể nói cửa hôn sự ở kinh thành này chứ?
Thấy Lăng Tuyết Quân vội vàng muốn xóa sạch quan hệ với mình, tâm của Cố Khiên lạnh lùng. Quả nhiên, nàng đã không còn tình ý gì với mình.
Lý Hoảng thấy bộ dáng điềm đạm đáng thương của Lăng Tuyết Quân, cười cười, quay mặt lại, lại thấy hai môi Cố Khiên mím chặt, sắc mặt thoáng trắng bệch. Hắn ngẩn người, thật sự cho rằng Cố Khiên cũng không muốn liên quan đến Lăng Tuyết Quân nữa, bị mình nói như vậy có chút xấu hổ. Hắn ngay lập tức mỉm cười, nói: "Được rồi, trở lại chuyện chính! Lục Lang, đến lúc ngươi làm thơ rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!