Chương 20: Ngộ Duyên

Editor: dzitconlonton

Vốn dĩ Lăng Tuyết Quân nghe mọi người trêu chọc La Lâm, đang cùng nhau cười ngây ngô, không nghĩ tới vẫn vô duyên với mình, lúc này lại dừng lại ở trước mặt mình, nàng nhất thời có chút không kịp phản ứng.

"Tuyết Quân, tới phiên ngươi kìa." La Ngâm Sương cười đẩy đẩy nàng.

Đúng lúc này, tiếng kêu quái dị lúc trước lại vang lên: "A, thật trùng hợp! Lăng cô nương mặc váy đỏ, La Tứ Lang mặc lục bào, đây có tính là khinh hồng ước thúy sa[1] như trong thơ của hắn nói không?"

[1] Khinh hồng ước thúy sa: trong câu thơ của La Lâm vừa mới ngâm, dịch thô là 'lụa đỏ nhẹ ước (chim phỉ) thúy'.

Mọi người vừa nghe xong, dỗ dành cười rộ lên.

"Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ bài thơ của Tứ lang là viết cho vì Lăng cô nương?" Có người cười xấu phụ họa nói.

Lăng Tuyết Quân không nghĩ tới mình lại bị người ta lấy ra trò cười, nhưng không tiện cãi lại, liền cảm thấy có chút quẫn bách. Bất quá, nàng nghĩ lại, kiếp này, mình vốn muốn tiếp tục duyên kiếp trước cùng La Lâm, nếu như cuối cùng mình thật sự có thể gả cho La Lâm, như vậy bị người cười một tiếng cũng không tổn thương phong nhã. Nghĩ như vậy, trong lòng nàng liền thoải mái, biểu tình cũng thả lỏng.

Cố Khiên vẫn nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Quân, hắn đều nhìn thấy sự thay đổi trên mặt nàng. Thấy nàng cười đùa với người khác, nàng và La Lâm hình như cũng không có ác cảm, khiến trong lòng hắn buồn bực. Xem ra, nàng thật sự có ý với La Lâm. Nghĩ tới đây, một trận chua xót lại dâng lên trong lòng hắn.

Lúc này La Lâm có chút xấu hổ, mặt đỏ bừng. Hắn hướng về phía Lăng Tuyết Quân xin lỗi cười cười, lập tức lớn tiếng nói với mọi người: "Các ngươi không nên giễu cợt lung tung, ảnh hưởng đến Tam tiểu thư thì sẽ không tốt."

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh. wordpress. com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Nhìn mặt của La Lâm có vẻ giận, Lăng Tuyết Quân hơi sửng sốt. Kiếp trước nếu La Lâm nghe được có người nói như vậy, nhất định sẽ đùa giỡn một phen, làm sao có thể khó chịu như thế? Lại nghĩ lại, cũng đúng, hiện giờ mình mới quen La Lâm, rất nhiều chuyện tất nhiên không giống kiếp trước. Cũng còn rất nhiều thời gian, cùng hắn kết giao nhiều hơn, hẳn là sẽ bình thường như kiếp trước đi.

Lăng Khâm nghe được có người trêu đùa Lăng Tuyết Quân, trong lòng nổi trận lôi đình. La Lâm là nam tử, bị cười một tiếng không sao, nhưng Lăng Tuyết Quân là nữ tử nha, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng. Vì thế, Lăng Khâm xắn tay áo lên, đang muốn đứng dậy, nhưng bị Cố Khiên bên cạnh đè lại.

"Lục Lang, ngươi ngăn ta làm gì?" Lăng Khâm kinh ngạc nói.

"Ngươi xem bộ dáng của ngươi, giống như một con chọi gà, chuyện nhỏ cũng sẽ bị ngươi nháo thành đại sự." Cố Khiên lẩm bẩm nói.

"Vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ ngươi bắt ta để mặc bọn chúng khi dễ Tuyết Quân à?" Lăng Khâm phồng má nói.

"Ngươi nghỉ ngơi một chút, ta sẽ đi hòa giải." Dứt lời, Cố Khiên đứng dậy, cười nói với mọi người, "Trần Tam Lang, Bành Nhị Lang, các ngươi nói như vậy, có phải đã sớm nghe nói Lăng cô nương có tài, sợ bị nàng so sánh nên cố ý nói những lời này để quấy rầy tâm trí nàng?"

Tuy rằng người ra mặt nói chuyện là Cố Khiên, nhưng mọi người nhìn thấy sắc mặt của huynh đệ Lăng gia bên cạnh hắn cũng không tốt lắm, liền không nói nhiều nữa. Phải biết rằng, sau lưng huynh đệ Lăng gia không chỉ có Quận chúa, hiện giờ Lăng Ngọc còn nhậm chức Ngự Sử trong Ngự Sử đài, nếu chọc giận hắn thì sẽ bị hắn sửa sai vạch tội một quyển, đã có thể không chịu nổi.

Lúc này, Cố Trăn cũng cười nói: "Hôm nay mọi người cao hứng, uống chút rượu liền lại náo loạn. Tuyết Quân, ngươi vừa đến nên vẫn chưa biết bọn họ. Bọn họ thật đúng là muốn làm rối loạn tâm trí của ngươi, muốn nhìn ngươi bị phạt rượu. Ngươi không được để họ lừa."

Thấy Cố Trăn cũng ra mặt giải vây cho mình, Lăng Tuyết Quân vội vàng đứng dậy cười nói: "Cám ơn Vương phi nhắc nhở, Tuyết Quân đã biết."

"Vậy là tốt rồi." Cố Trăn mỉm cười gật gật đầu, ôn nhu nói, "Tuyết Quân, hiện tại vậy ngươi liền làm thơ đi, để cho bọn họ mở mang tầm mắt một chút."

"Vâng." Lăng Tuyết Quân đáp lễ, sau đó nghiêng người xuống, đưa tay cầm đèn hoa đào từ trong suối lên, lấy rượu, rồi đứng dậy. Vừa lúc trên cây đào phía sau nàng treo một ngọn đèn lồng, ánh đèn màu vàng ấm áp lồng nàng vào trong đó, một bộ váy đỏ đứng bên cạnh dòng suối róc rách, thật sự là người yêu kiều như hoa.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh. wordpress. com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Mọi người vốn còn đang cười đùa, lúc này đều yên tĩnh lại, nhao nhao dựng thẳng lỗ tai, chờ Lăng Tuyết Quân làm thơ, đều muốn xem nữ nhân này có tài mạo song toàn như trong truyền thuyết hay không.

Kiếp trước Lăng Tuyết Quân chính là cao túc của Nhạc phu nhân, lúc ra trường chính là nữ học thứ hai của Bạch Lộc thư viện nên tài văn vốn không kém. Kiếp này, dưới sự tỉ mỉ dạy dỗ của Khâu phu nhân, tài văn cao hơn kiếp trước một đoạn, ngâm thơ điền từ này đối với nàng mà nói, bất quá là hạ bút thành văn. Cho nên, nàng liền nhanh chóng làm thơ, sau đó tự nhiên hào phóng hành lễ với mọi người, "Tuyết Quân bêu xấu."

Dứt lời, lại nhẹ giọng ngâm nói, "Thôn Nam có hoa đào vô hạn, duy chỉ có mình ta đa tình. Gió hoàng hôn thổi đỏ cả mặt đất, không ai luyến tiếc vì ai."[2]

Ngâm bài thơ xong, mọi người nhao nhao ủng hộ! Lăng Khâm càng ra vẻ.

Lý Hoảng cười nói: "Hay! Tam tiểu thư quả nhiên tài văn xuất chúng, không phụ nổi danh!"

"Vương gia khen trật rồi!" Lăng Tuyết Quân cúi đầu hành lễ: "Tuyết Quân liền đi đổi chén rồi." Nói xong, nàng bưng rượu trong đèn đào hoa lên đi về phía thượng nguồn.

Trong nháy mắt buông chén, Lăng Tuyết Quân đột nhiên nghĩ đến kiếp trước chơi Khúc Thủy Lưu Thương này, mình luôn hy vọng chén này có thể dừng lại trước mặt Cố Khiên, nhưng không có một lần nào được như ý nguyện. Chỉ là lần này, trong lòng nàng đã không còn nguyện vọng này, dừng lại trước mặt ai đều tùy duyên vậy! Nghĩ như vậy, tay của nàng hơi dùng sức hạ xuống, đẩy đèn hoa đào ra ngoài. Đèn hoa đào xoay quanh trung tâm dòng suối, liền thuận theo nước mà xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!