Chương 2: Trọng Sinh

Editor: dzitconlonton

"Cô nương, tỉnh dậy đi! Mau tỉnh dậy nha!"

Thanh âm của một nữ tử vang lên bên tai Lăng Tuyết Quân.

Lăng Tuyết Quân chậm rãi mở mắt ra, thấy nhũ mẫu Bành ma ma đang quan tâm nhìn mình.

Thấy Lăng Tuyết Quân tỉnh lại, Bành ma ma vội vàng hỏi: "Cô nương, người làm sao vậy? Có phải lại gặp ác mộng không?"

Lăng Tuyết Quân cảm thấy trên gò má mình hơi lạnh, đưa tay sờ một cái, quả nhiên, lại là nước mắt đầy mặt.

"Cô nương, mơ thấy chuyện gì khiến người sợ hãi vậy?" Bành ma ma lại hỏi.

Khiến người sợ hãi? Không phải lại mơ thấy mình bị Ngô Linh đẩy xuống thang đá khiến mình sinh non, Cố Khiên chỉ vào mũi mắng mình là phụ nhân rắn rết sao? Nhưng những chuyện này, sao dám nói với Bành ma ma?

Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu, nhìn vẻ lo lắng trong mắt Bành ma ma, nàng lắc đầu, nói: "Ma ma, ta không có việc gì."

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh. wordpress. com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Bành ma ma thấy nàng không chịu nói, cũng không hỏi nhiều, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Cô nương nếu đã tỉnh, liền đứng dậy đi. Hôm nay Quận chúa sẽ về, người sớm chuẩn bị thỏa đáng, có thể đi nghênh đón nàng."

Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, ngoan ngoãn đứng lên, để Bành ma ma hầu hạ mặc xiêm y, sau khi súc miệng sạch sẽ, liền ngồi đến trước gương đồng, bảo Bành ma ma chải đầu cho mình. Nàng ngẩng đầu, nhìn mình tám tuổi trong gương, trong lòng không khỏi muôn vàn cảm khái.

Những tưởng uống thuốc độc được gọi là "Vô Thường". Thuốc, mọi thứ đều theo đó chấm dứt, không nghĩ tới lúc mình tỉnh lại, cũng không phải ở âm tào địa phủ, mà là ở trong nhà huyện Phong Dương, trở về năm mình tám tuổi. Lúc tám tuổi, nàng còn chưa từng đi kinh thành, còn chưa gặp được Cố Khiên, trắng nõn giống như một tờ giấy không tỳ vết. Đáng tiếc, trong lòng nàng từ lâu đã không còn là tiểu Lăng Tuyết Quân đơn thuần ngây thơ kia, mà là từng yêu Cố Khiên sâu đậm, nhưng lại không thể không hết lòng với hắn, thương tâm đến chết.

Tiểu cô nương trong gương, tuy rằng chỉ mới tám tuổi, nhưng đã có thể nhìn ra nàng có dung nhan tuyệt sắc sau khi trưởng thành. Đáng tiếc, có đẹp đến đâu thì sao? Lớn lên tốt hơn Ngô Linh thì như thế nào? Cố Khiên vẫn sẽ không thích nàng.

Ngay khi Lăng Tuyết Quân ngây người, Bành ma ma rất nhanh liền chải lại búi tóc cho nàng, càng có dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu của nàng. Chỉ là, trong mắt tiểu cô nương toát ra vẻ u ám, luôn làm cho nàng có vẻ có chút bất đồng với cô nương cùng tuổi.

Thấy thế, Bành ma ma không khỏi thở dài một hơi. Cô nương nhà mình này, từ lần trước tỉnh lại sau cơn sốt cao hôn mê, liền giống như biến thành người khác. Tuy nói hiểu chuyện rõ ràng, nhưng lại thiếu đi sự ngây thơ hoạt bát của tiểu cô nương, thường xuyên một mình ngồi trước cửa sổ ngẩn người nhìn chằm chằm bầu trời. Tuổi còn nhỏ, mà giống như cất giấu không ít tâm sự, làm cho bà không khỏi có vài phần lo lắng.

Lăng Tuyết Quân thu thập thỏa đáng, liền đi vào phòng mẫu thân Doãn thị ăn sáng, cùng mẫu thân và ấu đệ đi thỉnh an ở phòng tổ mẫu.

Lăng gia ở huyện Phong Dương cũng được coi là vọng tộc, tiền nhân là quan chính tứ phẩm Lại bộ Thượng thư trong kinh, bất quá hậu nhân vẫn không quá đắc chí, cho đến khi đại bá của Lăng Tuyết Quân, Lăng Xương Cẩn hai mươi năm trước trúng tiến sĩ Tam giáp, trong đình thi được tiên hoàng đích thân điểm làm Thám Hoa, vào Lễ bộ nhậm chức, lại bị tiên hoàng chỉ hôn cho nữ nhi độc nhất của Ninh vương Quận chúa, Lăng gia mới coi như nở mày nở mặt.

Tổ mẫu của Lăng Tuyết Quân là Lăng lão phu nhân có ba trai một gái. Trưởng tử Lăng Xương Cẩn xứng đáng với Quận chúa, một nhà ở trong kinh, có hai nhi tử, theo thứ tự là Lăng Ngọc năm nay mười lăm tuổi và Lăng Khâm mười tuổi.

Thứ tử Lăng Xương Ngạn nhậm chức Huyện thừa trong huyện nha Phong Dương, mặc dù chỉ là một tiểu quan chính bát phẩm, nhưng ở huyện Phong Dương nhỏ này cũng coi như là người có đầu có mặt. Lăng Xương Ngạn cưới cháu gái nhà mẹ đẻ của Lăng lão phu nhân Là Chu thị, trưởng tử vừa xuất thế chưa lấy danh thì đã chết non, hiện giờ dưới gối còn có hai nữ một trai, theo thứ tự là Lăng Tinh Nhã mười ba tuổi, Lăng Ngọc Nhu chín tuổi, Lăng Kiềm sáu tuổi

Ấu tử Lăng Xương Kham chính là phụ thân của Lăng Tuyết Quân, mặc dù đọc đủ thi thư nhưng không thể thi trúng, hai năm trước liền đầu nhập vào Tiết độ sứ Hoài Bắc Đàm Nghi, làm phụ tá. Lăng Xương Kham cưới khuê nữ của Doãn phu tử là ân sư của Mai Sơn thư viện, nổi tiếng với mỹ mạo tài tình ở huyện Phong Dương, khuê danh Chi Hoa. Hai người có hai trai một gái, trưởng tử Lăng Huyễn mười một tuổi, trưởng nữ Lăng Tuyết Quân, ấu tử Lăng Thành bốn tuổi.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh. wordpress. com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Vì Hoài Bắc gần Nam triều, nên lúc nào cũng xảy ra chiến sự, xuất phát từ lo lắng sự an toàn, Lăng Xương Kham cũng không mang thê tử và con cái đến Hoài Bắc, mà ở lại nhà huyện Phong Dương, cho nên, Lăng Tuyết Quân cũng không thường xuyên gặp mặt phụ thân. Bất quá, Lăng Xương Kham thường xuyên nhờ người gửi tin, còn có thể vì mấy huynh muội Lăng Tuyết Quân lấy vài đồ vật mà tiểu hài tử thích mang về, cho nên, Lăng Tuyết Quân vẫn thích phụ thân này.

Kiếp trước mình chết sớm, cũng không biết cuộc sống sau này của cha nương thế nào? Bọn họ hẳn là rất thương tâm cái chết của mình chứ? Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân không khỏi thở dài.

Nghe được tiếng thở dài của Lăng Tuyết Quân, Nhị thẩm Chu thị liền cười trêu chọc nàng nói: "Tuyết Quân, con tuổi còn nhỏ mà thở dài cái gì chứ?"

Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu lên, tròng mắt xoay tròn, sau đó nhìn Chu thị nói: "Nhị thẩm, Tuyết Quân đói quá, khi nào có thể ăn trung thực a?"

Nghe nàng nói xong, Lăng lão phu lắc đầu cười nói: "Nha đầu con, lúc nào cũng chỉ biết ăn."

Doãn thị khẽ thở dài một tiếng, nói: "Mẫu thân, đứa nhỏ Tuyết Quân này, từ sau lần trước sốt cao, hình như có chút ngốc."

Nghe Doãn thị nói xong, Chu thị bĩu môi, nói: "Nàng mới không ngốc, quỷ ranh mãnh." Dứt lời mím môi cười về phía Lăng Tuyết Quân.

Lăng Tuyết Quân cũng cười hắc hắc với nàng ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!