Chương 9: (Vô Đề)

Từ hôm đó, tin đồn giữa tôi và Lý Kỵ Tiêu lại càng nhiều hơn.

Nghe nói, lúc tôi ngất xỉu, anh vừa đúng tan học, đi ngang qua đường trường. Nhìn thấy tôi, anh lập tức lao xuống sân thể dục, không nói một lời mà bế tôi lên, chạy thẳng đến phòng y tế. Sau đó tôi hỏi anh, lúc ấy có phải vì lo cho tôi không.

Anh đáp: "Nếu em mà xảy ra chuyện gì, mẹ chắc g.i.ế. c anh mất."

Tôi cúi đầu im lặng. Lại là vì dì Lý.

Không thể có lấy một lần là vì tôi sao?

Trái lại, cái cậu nam sinh trông như học bá tà mị kia thì lại xuất hiện trước mắt tôi ngày một nhiều hơn.

Cậu ấy tên là Lục Thanh Trì, không chỉ đẹp trai, học giỏi, mà nghe đâu còn được mệnh danh là thiên tài của viện chúng tôi.

Một hôm sau giờ học, cậu ấy chặn tôi ngay lối cầu thang của tòa giảng đường.

"Em gái của Lý Kỵ Tiêu?"

Tôi không hài lòng với cách gọi đó, ngẩng đầu phản bác: "Tôi tên là Tần Nam."

Cậu ta khẽ cười, nhẹ giọng: "Tôi tất nhiên là biết."

Vừa đúng lúc tan tiết, người qua kẻ lại khá đông, ai đi ngang cũng không kìm được mà liếc nhìn cậu.

Lục Thanh Trì đứng trên bậc cao hơn, vươn tay về phía tôi:

"Làm quen một chút? Tôi là Lục Thanh Trì."

Đẹp trai như cậu ta, vốn dĩ là kiểu người ai cũng ngưỡng mộ, đâu dễ từ chối.

Tôi tất nhiên cũng không có lý do gì để từ chối. Cho đến khi cậu nói câu cuối cùng:

"Tôi muốn cạnh tranh công bằng với anh trai em một chút."

Tôi lập tức rụt tay lại.

Cạnh tranh cái gì? Tôi và Lý Kỵ Tiêu có gì đâu mà cạnh tranh?

Người ta nói rõ ràng, nói đi nói lại tôi chỉ là em gái của anh ấy.

Tôi vừa định mở miệng, thì từ phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp:

"Tan học chạy nhanh thật đấy, là báo hả?"

Giọng của Lý Kỵ Tiêu, chậm rãi vang lên bên tai tôi, mang theo chút lười nhác như vừa tỉnh ngủ.

Anh nói vậy, không rõ là nhắm vào tôi, hay cậu kia.

Lục Thanh Trì cười nhạt, liếc nhìn tôi: "Đúng là trông khá giống báo con thật. Đến lúc hội thao trường, em có muốn đại diện khoa mình thi chạy ngắn không?"

Nói đùa một nửa, nghiêm túc một nửa.

Tôi suy nghĩ vài giây, rồi gật đầu. Ánh mắt Lý Kỵ Tiêu lạnh đi hẳn, kéo cổ áo tôi một cái:

"Thể trạng của mình thế nào tự biết chứ?"

"Cô ấy không tham gia."

Nói xong liền kéo tôi đi: "Mẹ chuẩn bị cả bàn thức ăn rồi, về thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!