Đứng rất lâu trước cửa, tôi mới hít sâu một hơi. Rồi đẩy cửa bước vào.
Mấy người trong phòng đồng loạt quay đầu lại nhìn, họ cũng đồng loạt hít sâu một hơi.
"Đây chẳng phải cô gái vừa đứng cạnh soái ca lúc nãy sao?"
"Đúng rồi, là cô ấy đó!"
"Tiên nữ!"
...
Các bạn cùng phòng nhiệt tình bước tới, người thì giúp tôi mang hành lý, người thì trải giường giúp, khiến tôi nghẹn đến mức không thể rơi nước mắt.
Chúng tôi đều đến từ nhiều nơi khác nhau, ai nấy đều mang đặc sản quê nhà đến chia nhau nếm thử.
Rất nhanh chóng, cảm giác lo lắng trong lòng tôi dần tan biến.
"Anh ấy là anh mình, nhưng không phải anh ruột."
Biết mọi người tò mò, tôi liền kể qua cho họ nghe.
Sau khi hiểu sơ qua, ai cũng cảm thấy tiếc thay cho tôi. Chị lớn tuổi nhất trong phòng – cũng là trưởng phòng đi đến ôm lấy tôi.
"Tội nghiệp em quá, sau này chị sẽ che chở cho em."
Thật ra, mười tám năm qua, đây là lần đầu tiên tôi sống ký túc xá. Tôi từng nghĩ sẽ gặp phải mấy bạn cùng phòng khó ưa hay hay bắt nạt người khác.
Không ngờ lại thế này, đúng là nằm ngoài dự đoán.
Mọi người ai cũng bất ngờ tử tế, bất ngờ thân thiện.
Sau này, cho dù không còn phụ thuộc vào dì Lý và anh Lý Kỵ Tiêu nữa, chắc tôi vẫn có thể sống tốt.
Dọn dẹp xong xuôi cũng gần tối. Tin nhắn WeChat vừa lúc bật lên.
"Thu dọn ổn thỏa chưa? Anh đưa em đi ăn."
Là tin của Lý Kỵ Tiêu.
Tay vừa thò ra khỏi chăn, tôi định nhắn lại: "Em tự đi ăn cũng được."
Nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn gõ: "Vâng ạ."
Thẻ sinh viên tôi vẫn chưa đi lấy nên đành dùng tạm thẻ của Lý Kỵ Tiêu.
Người này, ngay cả ảnh thẻ cũng đẹp quá đáng.
Quất Tử
Tôi cầm trong tay mà tim cứ đập loạn cả lên. Càng lúc càng không ổn rồi.
Lúc ăn cơm, anh ấy nhìn ra được tâm trạng tôi lơ đãng. Hỏi ba câu tôi trả lời một, mà còn là từng chữ từng chữ rời rạc:
"Ừm."
"Ờ."
"Dạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!