Chương 6: (Vô Đề)

Hai chúng tôi cứ thế ngồi song song trên ghế sô

-pha. Anh ấy xem máy tính, tôi lật xem tiểu thuyết.

Một tay tôi kẹp giữa bụng anh, bị bàn tay anh bao lấy.

"Con gái tụi em tay đúng là lạnh thật." Giọng anh trầm trầm vang lên.

Tôi bất giác ngẩng đầu lên.

"Con gái" còn "những người con gái khác" nữa sao?

Họ cũng từng như vậy à?

Tay tôi hơi động đậy, muốn rút lại. Anh nghiêng đầu, liếc nhìn tôi, ánh mắt dán thẳng vào: "Tôi nói mẹ tôi."

...

"Em có hỏi đâu."

Quất Tử

Thiếu niên dường như khẽ bật cười, không tranh cãi gì, tiếp tục dán mắt vào máy tính.

Nghe dì Lý nói anh học chuyên ngành Kinh tế, song song học kép lập trình.

Dù tôi chưa hiểu rõ, nhưng nhìn cũng đủ thấy rất lợi hại.

"Anh ơi." Tôi đột ngột gọi một tiếng.

Lý Kỵ Tiêu khẽ "hừ" một tiếng, hỏi tôi có chuyện gì.

"Em đã cố tình chọn cùng chuyên ngành với anh rồi đấy. Sau này phải che chở cho em đó."

Lần này anh không quay đầu, chỉ khẽ nhếch môi, nụ cười rất nhạt, giọng điệu lại hơi cưng chiều:

"Em đúng là không biết khách sáo là gì nhỉ."

Không hiểu sao, trong lòng tôi như được rót mật.

"Anh ơi." Tôi lại gọi.

"Tại sao anh bị thương vậy?"

Tôi thật sự thấy tò mò. Vì lưng anh ấy có rất nhiều vết thương, thuốc trong phòng cũng nhiều, trông không giống bị thương lần đầu.

Anh đột nhiên quay đầu lại, cười như không cười: "Trường tôi có một cô gái bị kẻ xấu bám theo, tôi giúp cô ấy dạy dỗ hắn ta một trận."

Cô gái. Không hiểu sao, lòng tôi khẽ nhói.

Tôi cúi đầu, chăm chú nhìn màn hình điện thoại. Bên tai như vang lên tiếng cười khẽ, anh không nói thêm gì.

Thế nhưng chữ "cô gái" ấy, cứ như một cái gai nhỏ, cắm vào lòng tôi.....

Rất nhanh sau đó, tôi cũng khai giảng.

Đại học Đông Kinh nằm ngay trong thành phố, nên thủ tục nhập học cũng khá tiện.

Dì Lý lại dặn anh ấy đến N lần, bắt anh phải chăm sóc tôi thật tốt. Lý Kỵ Tiêu chỉ biết cười bất đắc dĩ, giúp tôi khuân hành lý xuống lầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!