Trong căn bếp chỉ còn lại tiếng nước chảy, bao trùm là một khoảng lặng kéo dài.
Một lúc sau, anh mới tắt vòi nước, quay lại, gỡ tay tôi ra.
"Nam Nam."
Anh rất ít khi gọi tôi như vậy. Thường thì anh hoặc gọi tên đầy đủ, hoặc gọi em gái khi có người khác.
"Anh định từ chối em sao?"
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, không né tránh.
"Không phải..." – Lý Kỵ Tiêu nghiêng nhẹ đầu, mím môi – "Em thực ra chẳng biết gì về anh cả."
"Thậm chí đến bản thân anh cũng không hiểu rõ chính mình."
Dường như nỗi buồn đang âm thầm lan trong đôi mắt anh.
"Em nghĩ rằng mình thích anh, chỉ là vì sau khi mất người thân, đột nhiên có một người để dựa vào, rồi nhầm tưởng đó là thích."
"Vậy phải làm sao đây?" – Tôi nhìn anh, chờ đợi câu trả lời – "Thế còn anh, có thích em không?"
Anh im lặng.
…
Một ngày nọ tan học, dưới lầu giảng đường, tôi lại bị một người chặn lại.
Tôi quay đầu nhìn, là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
"Bạn Tần Nam, mời đi với chúng tôi một lát."
Cuộc hẹn được sắp ở một quán cà phê ngoài trường, bên cạnh là đồn công an nên tôi không quá lo.
"Tôi là bố của Kỵ Tiêu."
Người đàn ông trung niên trước mặt mặc vest chỉnh tề, tóc điểm hoa râm, nhưng khí chất vẫn rất nhã nhặn.
Ông đưa cho tôi một tấm danh thiếp
- Chủ tịch tập đoàn Lâm thị nổi tiếng toàn quốc.
"Tôi từ thành phố A đến đây, nghe nói có người thấy con trai tôi ở đây."
"Đã hai mươi năm tôi không gặp lại nó."
"Nghe nói cháu là em gái của nó, có thể giúp tôi khuyên nó, gặp tôi một lần không?"
Quất Tử
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt: "Vậy đám người tìm anh ấy hôm đó… là các người?"
Người đàn ông sững lại, rồi gật đầu.
Thở dài: "Nó không chịu gặp tôi… nên tôi mới nghĩ đến cách cực đoan một chút."
Muốn bắt anh về.
Không ngờ, Lý Kỵ Tiêu đã quen với cảnh này, hoàn toàn không sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!