Cậu Kiên đang giận, nhưng nghe Út nói thế cũng nguôi nguôi. Cậu bảo nó:
- Thôi, mày rửa mặt đi, rồi đi đá bóng với tao. Tao đã hẹn bọn trẻ con ở phố rồi.
Út vâng dạ, may quá cậu tha cho nó rồi. Út sắp sửa nước mát, khăn mặt với quả bóng da rồi đi theo cậu. Cậu Kiên nhìn Út vác cái túi to thì giật lấy vắt lên vai, bước đi đằng trước. Con Út lật đật theo sau. Cậu vẫn còn giận nó mà.
Gió chiều hiu hiu thổi, cái nắng cũng đã xa dần.
Cậu Kiên lại đưa Út ra bãi cỏ gần nhà, nơi có cái hồ rất sâu đối với trẻ con đó, nhưng hình như người lớn đã biết lo nên có thêm cái rào ngăn xung quanh. Mấy đứa con trai trạc tuổi hai đứa cũng chạy lại, chân đi giày thể thao. Chúng tụ tập một lúc cũng đủ năm đứa một đội.
- Mày còn dắt theo ai thế này?
- Em tao!
- Mày làm gì có em gái?
- Đá đi, hỏi nhiều!
Cậu Kiên bảo Út ngồi ở chỗ này xem cậu đá. Út gật đầu, ngồi xuống khoanh chân lại. Nó cũng thích xem đá bóng lắm. Kể mà cho con gái đá là nó lao vào đá luôn đấy.
Cậu đá hay ghê, suýt thì sút trúng mấy lần, nhưng mà vẫn hụt. Nó cũng reo lên khi cậu có bóng, đúng chuẩn của đội cổ vũ nhé. Mải xem bóng, bỗng có quả bóng từ đâu bay thẳng vào tầm mắt của Út. Út chả kịp tránh.
Binh, Út bị quả bóng đập trúng trán, mặt tím cả lên, ngã ngửa ra đằng sau, bất tỉnh nhân sự.
Cả hội thấy thế sợ quá, vội vã chạy đến lay con bé tỉnh dậy.
Cậu Kiên hết hồn. Cậu chưa từng nghĩ đến tình huống này. Cậu liền vác con bé lên lưng, cõng nó chạy thẳng về nhà. May con bé cũng nhẹ, nên cậu cõng cũng dễ dàng.
Vừa về đến nhà, cậu la toáng lên.
Mọi người trong nhà nghe thấy cũng ùa ra xem sao, rồi đỡ con bé về giường nằm nghỉ. Khổ thân, sao ngồi xem thế nào mà lại bị quả bóng tông trúng mặt thế này cơ chứ.
Út nằm một lúc là tỉnh.
Nó sợ là chính, chứ còn lực đá của bọn trẻ con thì cũng nhằm nhò gì. Cậu Kiên vẫn ngồi cạnh nó, thấy nó tỉnh lại, cậu mừng quá.
- Tao xin lỗi nhé, tao không ngờ lại làm mày bị thương.
- Không sao đâu cậu. Em bị nhẹ thôi mà. Nãy cậu đá hay lắm!
- Ừ, thôi mày nằm nghỉ đi, tối tao mang cơm vào cho mày.
- Thế sao được, để chốc em lên hầu cậu ăn.
- Nằm yên đi, có nghe không?
Út đành nghe lời cậu. Nó cũng thiu thiu ngủ, trưa nó mải chơi chả ngủ nghê gì rồi, giờ lại thèm ngủ.
Út giật mình tỉnh dậy vì mùi thơm của cháo gà.
Ra là cậu Kiên mang cháo vào cho nó. Cậu lại còn… xúc cho nó.
- Ăn đi này!
- Ơ… ơ… thôi, cậu để em tự xúc!
- Mày có nghe lời tao không?
Út xấu hổ, đành há miệng to cho cậu đút cháo. Hình như lần đầu tiên trong đời, Út được người khác xúc cho, lại còn là cậu chủ của nó. Nó xúc động rơm rớm nước mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!