Chương 41: Cậu Kiên thích màu hồng

Mấy ngày hôm nay mặt cậu Kiên bí rì rị, cau cau có có, cả nhà ai cũng nhận ra nhưng chỉ có bà Thủy Tiên và cậu Trung là hiểu rõ nguyên nhân. Tất nhiên, cả hai người đều vờ như không biết. Cậu Kiên nhìn thái độ ấy lại càng tức tối.

Có một điều lạ, đó là cứ chốc chốc cậu lại chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. Không rõ cậu xem cái gì, nhưng mỗi khi xem xong, gương mặt cậu dường như càng thêm phần bực bội.

Tối hôm nay, cô Ngọc lại được bà Thủy Tiên mời đến ăn cơm.

Cô háo hức lắm. Giờ cậu Kiên và Út đã không còn liên lạc gì nữa, Út lại sẵn sàng hỗ trợ cô chinh phục cậu, chắc chắn là chẳng sớm thì muộn anh Kiên của cô cũng sẽ thuộc về cô thôi.

Vừa biết Út đi làm về, cô liền chạy ngay sang phòng Út.

- Út ơi, Út xem mình mặc bộ này thế nào? Liệu anh Kiên có thích không nhỉ?

Út nhìn cô Ngọc rạng ngời, ửng hồng đôi má trong bộ váy đính hoa kết từ ngọc trắng với chất liệu voan màu hồng phấn dịu dàng rất hợp với vóc dáng thanh thanh của cô thì mỉm cười rồi cụp mắt xuống.

- Đẹp lắm Ngọc ạ, rất hợp với Ngọc.

Chắc cậu Kiên sẽ thích thôi, Ngọc cứ yên tâm.

Cô Ngọc mừng ra mặt trước nhận xét của Út. Mắt cô sáng trưng lên, cô hỏi tiếp:

- Có thật không Út? Mình thích màu hồng lắm ấy, không biết anh Kiên có thích con gái mặc màu hồng không Út?

Út bồi hồi nhớ lại... Ngày trước, đúng là những chiếc váy áo cậu mua cho Út toàn màu hồng cả, có lẽ cậu thích con gái mặc màu hồng thật. Cô Ngọc hợp với cậu Kiên quá, Út khẽ gật gật đầu nén tiếng thở dài nhè nhẹ.

- Ừa… mình nghĩ cậu Kiên thích như thế đấy Ngọc.

- Oa tuyệt quá, hihi, có quân sư xịn như Út thích thật!

Cô Ngọc bẹo má Út một cái rồi hí hửng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Bắt gặp ông anh trai đang ngập ngừng trước cửa phòng Út, cô hơi bực mình.

- Anh làm gì ở đây thế?

- Mày kệ tao. Đi đâu mà ăn mặc như con dở hơi thế này?

- Anh thì biết gì về thẩm mỹ. Mà Út bận lắm, anh để cho Út yên đi. Suốt ngày thấy rình mò, anh không biết ngượng à?

Mặt cậu Hải đỏ lên vì vừa tức vừa ngượng.

Chắc là nó đang bảo vệ người nó yêu đây mà. Mấy ngày hôm nay Út cũng tránh cậu suốt, chả nói chuyện với Út được câu nào, cậu cứ thấy thiêu thiếu thế nào đó.

- Tao thèm vào rình mò.

Tại bọn mày tình cảm với nhau chướng mắt quá làm tao bực mình thì có. Lần sau nhớ đóng cửa lại cho tao nhờ.

Cô Ngọc há hốc mồm nhìn cái mặt tức đỏ lên của ông anh trai. Chắc lão hiểu lầm gì rồi. Mà cứ thế có khi lại hóa hay, cho lão đỡ phải tơ tưởng đến Út. Cô cười cười.

- Kệ em. Anh ghen đấy à?

Cậu Hải có thể khẳng định mọi chuyện tồi tệ đúng như lo ngại của cậu rồi. Lòng cậu như dâng lên một nỗi mất mát khó giải thích. Cậu lạnh lùng:

- Bọn les như chúng mày tao có điên mà thèm ghen.

Nhớ đóng cửa vào cho tao.

- Em biết rồi. Thế nhá, em đi có việc đây.

Hai anh em không thèm nói với nhau câu nào nữa, mỗi người đi một hướng. Cậu Hải thẫn thờ bỏ lên trên phòng, còn cô Ngọc vui vẻ xuống nhà gọi tài xế đưa cô đến nhà người yêu dấu của cô.

*****

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!