Năm giờ chiều tại trụ sở Phạm Thanh, cô Ngọc cũng sắp kết thúc một ngày làm việc không quá căng thẳng, bỗng cô nghe có tiếng gõ cửa. Nhưng, cô chưa kịp trả lời, người gõ cửa ngoài kia đã quá nôn nóng mà mở cửa bước vào.
Cậu Kiên nhìn quanh một lượt rồi bực bội hỏi cô Ngọc:
- Út không có ở đây sao?
Cô Ngọc nhìn dáng điệu lo lắng của cậu Kiên mà chỉ muốn dồn mọi nỗi bực dọc lên con nhỏ Út. Sáng nay, qua vú Bích, cô đã giao việc mới cho nó ở một chi nhánh khác của Phạm Thanh. Cô không muốn Út chạm mặt cậu Kiên thường xuyên, khi mà chính cô muốn điều đó.
Đương nhiên là thế. Cô không cần trợ lý trong công việc, cô chỉ muốn giữ Út tránh xa cậu Kiên, đồng thời để Út là người có thể giúp cô đến với cậu mà thôi.
- Tất nhiên là không.
Út làm trợ lý từ xa cho tôi.
Cậu Kiên gằn giọng:
- Cô trả Út lại cho tôi, đừng để tôi phải cho cô biết mặt!
Cô Ngọc nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì nóng giận của cậu Kiên, lòng cô đau lắm. Cô lạnh lùng nói với cậu những lời bịa đặt mà vì yêu cô đành bán rẻ cả nhân cách cô luôn tự hào ở mình rồi đỏ mặt tránh ánh mắt đỏ vằn của cậu.
- Tôi không giấu Út của anh.
Chỉ là Út không muốn gặp anh mà thôi.
- Tôi không tin.
- Anh nên tin. Út muốn chúng ta đến với nhau. Chắc bác Thủy Tiên cũng đã cho anh biết chuyện này rồi phải không?
- …
Lại là những lời đó, cậu Kiên chán nản ngồi phịch xuống sô pha. Út tránh mặt cậu. Dù không phải cô Ngọc hay mẹ cậu nói thì cậu cũng hiểu điều đó. Cậu buộc phải tin Út không yêu cậu sau khi cậu đã tin Út muốn ở bên cậu?
Cậu đã hạnh phúc, đã thấy cuộc đời này cậu chẳng còn có mong muốn nào hơn khi có Út trong vòng tay. Vậy mà… Út tàn nhẫn quá.
Cậu Kiên lặng thinh, vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt. Hai tay cậu buông thõng. Bỗng cô Ngọc bước đến ngồi xuống bên cậu. Cô đưa hai tay nắm lấy bàn tay vô lực của cậu rồi nói:
- Anh Kiên, em biết anh buồn, nhưng có những điều trong cuộc sống không phải muốn là được, không phải cứ cho đi là sẽ được nhận lại. Cũng như em, em… em chỉ tỏ ra mạnh mẽ trước anh vậy thôi, bởi vì… em sợ… em sợ bị anh từ chối. Chúng ta rất giống nhau.
Đừng chạy theo một người không yêu mình nữa, như vậy sẽ rất đau khổ! Anh hãy nhìn lại phía sau… được không anh Kiên?
Nước mắt cô Ngọc tuôn rơi, những giọt nước mắt ấm nóng chân thành ấy đọng trên bàn tay lạnh giá của cậu Kiên. Cậu Kiên giật tay mình ra khỏi cô Ngọc làm cô lúng túng đưa tay lên má lau nước mắt.
Cô giật mình nhìn ra cánh cửa chưa khép lại, Long đã đứng đó từ lúc nào. Anh ta có vẻ không dám phá hỏng không khí trong phòng. Thấy cô Ngọc bối rối nhìn mình, anh ta nở nụ cười nửa miệng rồi liếc sang cậu Kiên.
- Tôi rất tiếc đã làm phiền hai người!
Cậu Kiên ngoảnh về phía cửa, rồi cậu cũng giật mình. Thằng ôn đó sao lại xuất hiện ở đây? Đã tám năm rồi, nhưng cái mặt đẹp trai của nó với vết máu trên miệng ngày nào cậu vẫn còn nhớ như in. Ngày đó, cậu cũng phải đổ máu bởi cú đấm của nó, không kém gì những cú ra đòn mà cậu dành cho nó.
Hai đứa, cậu và nó, hai thằng nhóc si tình vì Út mà chiến đấu, trong mắt người lớn thì việc đó thật là ấu trĩ, nhưng dù thế nào, kết quả vẫn là cậu đã chiến thắng, đó là một bí mật nho nhỏ trong lòng mà mỗi khi nghĩ đến cậu lại thấy tự hào. Có vẻ nó cũng không thể không nhận ra cậu.
Nhưng cậu mặc kệ.
Cậu Kiên đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Dù có thế nào, nhất định cậu cũng phải tìm được Út, cậu sẽ bắt Út ở bên cậu, dù nó không muốn cũng mặc.
Cô Ngọc thẫn thờ nhìn theo bóng lưng cậu Kiên bước ra cửa, qua mặt Long, cô bặm môi lấy lại vẻ bình tĩnh rồi nói với Long:
- Anh vào đi, không biết anh muốn gặp tôi vì việc gì?
Long chỉ lướt qua gương mặt tối sầm của cậu Kiên trong một giây, khóe miệng anh khẽ nhếch lên. Rồi anh bước vào phòng, ngồi xuống đối diện cô Ngọc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!