Chương 33: Sở thích duy nhất

Cô Ngọc nằm một lúc mà chẳng ngủ được, cô đành ngồi dậy. Đèn phòng vẫn sáng bởi cậu Trung không muốn tắt, cô cũng chẳng muốn chìm trong bóng tối trong căn phòng có một người đàn ông xa lạ.

Nhìn xuống cái dáng bộ lạnh co người của cậu Trung, cô Ngọc thấy vừa thương vừa buồn cười. Cô liền lấy cái chăn mỏng trên giường bước xuống phủ lên người cậu làm cậu giật mình tỉnh giấc. Cậu nheo mắt nhìn cô.

- Cô không ngủ đi, ra đây làm gì?

- Tôi không ngủ được. Anh kể chuyện cho tôi nghe đi.

- Để cho tôi ngủ đi. Mai tôi còn có buổi họp với các cổ đông.

- Không, anh phải kể chuyện cho tôi nghe rồi mới được ngủ.

- …

Cậu Trung đành ngồi dậy, ngao ngán nhìn cô tiểu thư cành vàng lá ngọc thích được nuông chiều này. Có vẻ cô ta quen được cung phụng rồi nên chẳng còn biết nghĩ đến ai nữa thì phải.

Bình thường cậu cũng thính ngủ, chẳng như thằng anh hám ăn hám ngủ của cậu, với lại trong hoàn cảnh này cậu cũng chẳng ngủ được, nên thôi cậu đành chiều cái cô gái nhũng nhiễu này vậy.

- Cô muốn tôi kể chuyện gì?

Mắt cô Ngọc sáng lên. Cô đã thuyết phục thành công ông em chồng tương lai của cô rồi. Đầu anh ta có vẻ mềm hơn cậu Kiên.

- Anh kể tôi nghe về anh Kiên đi!

Anh Kiên thích gì, ghét gì?

Cậu Trung gật gù. Xem ra con bé này mê thằng anh ngốc nghếch tồ tẹt của cậu thật. Chẳng phải giúp nó với thằng Kiên là việc cậu nên làm hay sao? Xưa nay cậu cứ nghĩ Út thích Kiên nên cậu cũng không muốn làm khó Út, dẫu sao Kiên vẫn là anh cậu.

Nhưng hết lần này đến lần khác Út từ chối Kiên, có khi nào cậu vẫn còn cơ hội với Út?

- Cũng được. Nhưng tôi muốn biết một chuyện.

- Anh muốn biết gì?

- Tôi không liên lạc được với Út. Tôi muốn biết giờ Út đang ở đâu.

Cô Ngọc giật mình, ra là lão em cậu Kiên cũng thích con bé Út đó. Con nhỏ này có gì mà mê hoặc được cả hai anh em nhà họ Trịnh thế nhỉ? Cô gật đầu. Vậy cũng tốt, giúp lão này đến với con Út thì cậu Kiên sẽ chẳng còn cơ hội với Út nữa.

- Út đang ở nhà tôi.

Tôi sẽ cho anh gặp Út.

- Ok. Về thằng anh tôi, rất tiếc cho cô, nó chỉ có một sở thích duy nhất là Út.

Cô Ngọc tái mặt. Cô không ngờ phải nghe những lời này từ một người rất hiểu cậu Kiên.

- Thích… như thế nào?

- Cô có biết ngày bé nó có biệt danh là Kiên béo không? Nó chỉ biết ăn với ngủ, chẳng chịu học hành gì cả. Nó học dốt nhất lớp. Chữ nó thì như gà bới, chẳng ai đọc được, ba mẹ tôi chỉ sợ nó bị đúp.

- Thật thế sao?

Tôi đã xem qua bảng điểm của anh ấy, toàn chín, mười thôi mà. Anh ấy còn nhận được nhiều học bổng với giấy khen nữa.

- Đó là sau khi nó gặp Út.

Mọi việc nó làm đều là vì Út.

Thì ra là thế. Người cô yêu lại có thể vì con Út mà phấn đấu như thế sao? Cô nghe mà đau đớn quá. Chặng đường của cô có vẻ sẽ rất gian nan, nhiều hơn cô tưởng rất nhiều. Cô lúng túng, đôi mắt rơm rớm nhìn xuống bộ ấm chén men trắng tinh xảo trên bàn trà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!