Cậu Kiên gọi cả nhà nhưng không ai nhấc máy, có vẻ tất cả đều theo lệnh mẹ cậu, để cô Ngọc và cậu được ở gần nhau đấy mà. Cậu bực bội đá cửa rầm rầm, đau cả chân, nhưng tiếc cho cậu là không ai thèm để ý.
Cô Ngọc lặng ngắm mặt hồ êm ả dưới ánh đèn cao áp bàng bạc, mặc kệ cậu Kiên đang bực mình làm đủ mọi cách để thoát khỏi phòng.
Cậu Kiên bất lực tiến lại bảo cô:
- Cô gọi mẹ tôi mở cửa đi, không lẽ cô muốn ngủ ở đây luôn hả?
- Tôi nằm giường, anh nằm dưới kia. Chúng ta chưa lấy nhau nên tôi thấy vậy là thoải mái nhất.
- Cô bị điên à, cô gọi cho mẹ tôi mở cửa nhanh lên!
- Điện thoại tôi vừa hết pin, anh xem đi.
Cô Ngọc nói rồi vứt điện thoại của cô ra giường. Cô tiến lại bàn học, nhấc cái ảnh Út lên ngắm nghía.
- Út xinh đẹp thật, mỗi tội cô ta lạnh lùng quá.
- Cô thì biết cái gì?
Cậu Kiên tiến lại, giật khung ảnh trên tay cô Ngọc rồi đặt ngay ngắn lại trên bàn.
Cô Ngọc bực lắm, nhưng cô cũng tò mò nhìn cậu Kiên, cô muốn tìm hiểu về cậu càng nhiều càng tốt mà. Cô biết mình không thể đơn giản mà tiếp cận được cậu, cô cần phải kiên nhẫn.
- Anh thích Út từ bao giờ?
Đừng nói là từ ngày bé đấy nhé!
Cậu Kiên đỏ mặt lúng túng. Gương mặt trắng trẻo của cậu bỗng đỏ bừng làm cô Ngọc thấy thật đáng yêu, chỉ tiếc là nguyên nhân của nó lại không phải vì cô mà thôi.
- Tôi đã xin mẹ tôi đem Út về đây, ngay từ lần đầu tiên gặp Út.
Cô Ngọc trầm tư gật gù. Cô hiểu thêm về tình cảm của người cô thích dành cho cô gái đó. Tình cảm đó sâu sắc thật. Lòng cô dâng lên nỗi ghen tuông khó diễn tả, cứ nhoi nhói trong lồng ngực.
- Tại sao anh thích cô ta?
- Vậy tại sao cô thích tôi?
- Ai nói tôi thích anh?
- Nếu cô không thích tôi, làm ơn buông tha cho tôi!
Cô Ngọc mỉm cười, chậm rãi trả lời cậu:
- Tôi chưa bao giờ không có được những gì mình muốn. Anh là ngoại lệ. Điều đó khiến tôi muốn có được anh, như con gấu Teddy của tôi.
Cậu Kiên hết cách với cô gái này.
Cậu ngồi thừ xuống ghế. Bỗng, cậu nhớ ra trong cái nhà này có duy nhất một người ngoài cậu là không sợ mẹ cậu, nhưng cũng không dễ mà thuyết phục được nó. Cậu đành bấm máy gọi cậu Trung.
Cậu Trung đang đọc sách, thấy có tiếng chuông điện thoại, cậu đành gấp sách lại để nghe máy.
- Có ai đó khóa cửa ngoài phòng tao, mày qua mở cho tao!
Cậu Trung cười thầm. Cậu biết chuyện vì lúc ăn tối mẹ cậu đã dặn dò cả nhà rồi mà.
- Tao làm gì có chìa khóa. Mày ngoan ngoãn ở trong đó đi.
- Mày xuống lấy chìa khóa từ phòng bác Dậu ấy. Giúp tao đi mà. Mày muốn gì tao cũng chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!