Cậu Kiên thở dài. Con Út cứng đầu này, cậu bực nó lắm nhưng cũng đành chịu.
- Thôi được rồi, mày chỉ cần ở bên tao là được, bao giờ mày gặp người xứng đáng với mày hơn tao thì tao sẽ cho mày đi.
- …
- Sáng mai về Hà Nội làm thư ký cho tao.
- Em… em mới nhận lệnh từ mai sẽ làm trợ lý cho cô Minh Ngọc rồi cậu à.
- Cái gì? Có phải vì nó nên mày mới tránh tao đúng không?
- Không… không mà cậu.
- Tao không đồng ý, mày tránh nó xa xa ra cho tao.
- Bà chủ đã giao việc, em không dám cãi bà đâu cậu.
Lại là lý do đó, cậu Kiên ức nghẹn. Lúc nào cũng bà chủ, bà chủ.
- Mày… mày thực sự không nghĩ cho tao chút nào đúng không Út?
- Cậu… không phải thế mà cậu…
Út rưng rưng nhìn cậu Kiên mặt mũi hầm hầm bỏ ra khỏi phòng.
Út khó xử quá, Út cũng đâu muốn xa cậu, nhưng Út không thể mang lại những gì mà cô gái đó có thể mang lại cho cậu và Trịnh Đức. Vậy thì, để cậu đến với người xứng đáng với cậu, người mang lại bình yên cho Trịnh Đức là điều Út cần chấp nhận.
*****
Út sắp sửa đồ đạc để về Hà Nội.
Út vốn sống đơn giản nên đồ đạc của Út cũng chẳng có gì nhiều, có ít quần áo với cái laptop, ít tài liệu với ít tiền, ít đồ dùng cá nhân lặt vặt cần thiết, còn đâu Út nhờ bạn thanh lý hộ giúp.
Út chỉ tiếc chiếc xe máy là phần thưởng những tháng lương đầu tiên Út tích góp được để tiện đi lại, giờ Út cũng đành phải xa nó.
Nhìn lại căn biệt thự xinh đẹp là nơi Út trú chân tám năm qua, lòng Út có chút bùi ngùi. Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn mà.
Cũng đã tám năm rồi, thời gian trôi nhanh quá, nhớ ngày nào mới đến Út nhớ nhà cũ, nhớ cậu Kiên, nhớ những người ở nhà họ Trịnh da diết, vậy mà giờ đây, khi xa rồi Út sẽ lại nhớ nơi này, một phần đời của Út đã lưu lại đây với những tháng ngày êm dịu dù cũng có đôi lúc xót lòng.
Cậu Kiên giận Út. Cậu im lặng suốt quãng đường từ Sài Gòn về Hà Nội. Vừa xuống sân bay, cậu Trung đã có mặt ở đó từ lúc nào. Cậu vẫy vẫy tay Út, gương mặt tươi cười rạng rỡ.
- Út!
- Ơ… anh Trung, sao anh biết em với cậu Kiên về giờ này thế ạ?
- Em quên anh là phó tổng giám đốc của Trịnh Đức à?
À, chắc cậu đã nắm được lịch trình của cậu Kiên do thư ký của cậu đặt vé máy bay cho cậu. Út mỉm cười, cô thấy ấm lòng trước sự trở về lần này.
- Em cảm ơn anh Trung.
- Không có gì, ta lên xe thôi.
Cậu Trung nhác thấy gương mặt lạnh tanh của cậu Kiên thì khẽ cười. Có lẽ thằng anh đểnh đoảng của cậu cũng bó tay với Út. Lúc nghe cậu Kiên vào Sài Gòn theo đuổi Út, cậu đã nghĩ Út sẽ chấp nhận Kiên, ai dè, nhìn cái mặt như đưa đám của Kiên thế là cậu hiểu rồi.
- Mình về nhà nhé Út.
- Thôi… anh cho em về tạm nhà nghỉ nào gần trụ sở tập đoàn Phạm Thanh là được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!