*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tới đầu xuân, bụng Nghiêm Noãn nhìn to thấy rõ.
Nhưng cô không còn hay nôn nghén nữa, cũng không thường xuyên khó chịu đến mức sống dở chết dở, coi như thoải mái hơn so với những người mang thai khác.
Nghiêm Noãn rất hài lòng với em bé, ở trong bụng đã có hình tượng chín chắn của đại tướng!
Còn đám cưới mà Trình Sóc Xuyên luôn giữ bí mật kín như bưng cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Nghiêm Noãn hay hỏi anh nhưng anh không nói gì, còn để cô thử nhiều áo cười.
Rất thần bí. Đọc Full Tại
Nghiêm Noãn mang thai, hơn nữa vẫn đang trong trạng thái ẩn hôn nên không có khả năng làm rầm rộ, một là bị chú ý cao, hai là cô cũng mệt mỏi. Kể ra cũng lạ, số bạn của hai người quả thật chỉ đếm trên đầu ngón tay, đến lúc tổ chức hôn lễ có khi chỉ dùng một bàn cơm là hoàn thành.
Nghiêm Noãn nghĩ đám cưới chắc sẽ không rườm rà nhưng không ngờ nó đơn giản đến mức làm cô hoang mang.
Trước ngày cưới một ngày cô mới biết mai làm lễ, hơn nữa hôn lễ chỉ có hai người bọn họ, không mời ai khác.
???
Mặc dù thấy hơi lạ nhưng nhìn vẻ mặt Trình Sóc Xuyên nghiêm túc, cô cũng không nghi ngờ gì.
Sáng hôm sau, Nghiêm Noãn đứng trước gương nhìn mình.
Váy cưới dài, xếp tầng dày tinh tế, hoa văn phức tạp, lại có thể che bụng bầu.
Đẹp đẹp đẹp! Được!!!
Hôn lễ thật sự có phần hơi kỳ lạ. Hai người ở nhà mắt to trừng mắt nhỏ thay xong đồ, sau đó cùng nhau xuống lầu, ngay cả tài xế lái xe cũng không có.
Ai không biết chắc nghĩ hai người đi tham gia trình diễn nghệ thuật.
Nghiêm Noãn cũng không hiểu, thật sự không giống đi kết hôn. Chẳng có chút cảm giác chân thật nào.
Trình Sóc Xuyên lái xe ra ngoại thành.
Người ít, xe cũng thưa dần.
Cuối cùng, Trình Sóc Xuyên dừng xe trước một tòa nhà theo kiến trúc kim tự tháp trong khu phát triển khoa học và công nghệ. Tòa nhà này còn mới, vừa thấy là biết nó mới hoàn thành không bao lâu, xung quanh không có người qua lại.
Cửa đóng chặt.
Nghiêm Noãn nghi ngờ.
Trình Sóc Xuyên bình tĩnh dắt cô đi đến, quẹt thẻ đi vào bên trong tòa nhà, đập vào mắt là đại sảnh đầy tính nghệ thuật, chính giữa là cánh cửa lớn bằng gỗ lim.
Bước chân Nghiêm Noãn thoáng lưỡng lự.
Sau đó, cô mở cửa, bên trong sơn đen kịt.
Trình Sóc Xuyên đi theo sau, đóng cửa lại.
Trước mắt bỗng chốc tối om.
Làm cái gì vậy… đây là…
Trong giây lát, nhiều ngôi sao ở phía xa sáng lên sau đó từ từ hội tụ. Bầu trời, mặt đất, xung quanh sáng ngời mà êm dịu. Màu sắc dần dần lấp đầy toàn bộ không gian.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!