Edit: Tròn
Ung thành ở phía Nam, là thành phố nằm ở giữa, không dọc theo duyên hải cũng không gần Tây Bắc(1). Kinh tế ở đây không phải khu vực trọng điểm để phát triển, không thể bằng khu vực Tây Bắc được nhà nước coi trọng, có thể mở rộng ngân sách lúc nào cũng được.
Cho dù là về phương diện nào thì nơi đây cũng không nổi trội, thường bị người khác quên lãng.
(1)Miền Tây Bắc Trung Quốc bao gồm các tỉnh Thiểm Tây, Cam Túc, Thanh Hải, Ninh Hạ, Tân Cương.
Trước kia, mỗi khi bố nhìn thấy tin tức liên quan tới Ung thành đều mắng mỏ: "Ung thành, Ung thành, tôi thấy Ung thành cũng ổn đó chứ, tất cả đều bình thường."
Bình thường, dùng từ "bình thường" để hình dung thành phố này cực kỳ hợp.
Nghiêm Noãn ngồi ghế sau xe taxi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đèn đường ở ngoại ô thưa thớt. Các tòa nhà cao tầng ở đây dù mới hay cũ cũng không có gì đặc biệt, nó giống như mô hình hình hộp chữ nhật, thậm chí không tìm ra một tòa nhà mang tính biểu tượng. Bóng đêm rất buồn tẻ, giống như một chén nước lọc không mùi vị.
Nhưng chén nước lọc không mùi vị này chính thứ cô quen thuộc nhất, cần nhất. Ngay cả khi bên trong đó bình thường, cũng sẽ chảy ra hương vị xưa.
***
Cô đi thẳng tới cục cảnh sát.
Thường An bây giờ đã là phó cục trưởng cục công an khu Lâm An, Ung thành. Nhìn thấy cô đến, anh tự mình pha trà cho cô.
Đã không gặp nhau mấy năm, giờ nhìn Thường An thành thục hơn rất nhiều, ngoài ra thì chẳng có gì thay đổi. Có điều, Nghiêm Noãn đã lột xác từ một cô gái mười mấy tuổi ngây thơ trở thành một đại minh tinh.
Hai người hàn huyên một lúc mới đi vào vấn đề chính.
Bọn buôn người hiện bị giam bên trong trại tạm giam, còn chưa lên tòa phán quyết, không thể gặp được.
Thường An không dám để Nghiêm Noãn trực tiếp đi.
Nếu như kích động thì chuyện gì cũng có khả năng sẽ xảy ra. Cô là đại minh tinh, bất cứ tin đồn nào truyền ra dù chỉ bé xíu thôi cũng
"Em tôi…bị bán đi nơi nào?"
Âm thanh của cô rất nhẹ, có thể thấy bên trong ánh mắt có chút khẩn trương.
Thường An đem khẩu cung của người bán đưa cho cô nhìn, lại tỉ mỉ giảng giải một lần cho cô.
Tên buôn người bắt người, xuất hàng rất cẩn thận, người khác hai ba năm có thể lừa gạt được mười người, hắn chừng hai mươi năm mới lừa gạt được mười người.
Ông ta cũng là người Ung thành, có nhà có gia đình. Thời điểm xảy ra chuyện người trong nhà đều rất khiếp sợ, hoàn toàn không nghĩ ông ta vậy mà làm tên lừa đảo nhiều năm như vậy, hành nghề như thế cũng quá cẩn thận rồi.
Nếu đúng là người này thì em Nghiêm Noãn, Nghiêm Tiểu Thư là đứa trẻ thứ hai ông ta lừa gạt.
Nghiêm Tiểu Thư dáng dấp xinh đẹp, ông ta đi lên đầu chuyển tay, giá cả đứa bé bên trong bán được tương đối cao, nghe nói một nhóm đứa trẻ kia sau đó đều được đua đến ba tỉnh Tây Nam(2), bên kia tiếp nhận, ông ta cũng không biết là ai.
(2)Tây Nam: vùng Tây Nam Trung Quốc, bao gồm Tứ Xuyên, Vân Nam, Qúy Châu, Tây Tạng.
Lần này nhổ tận gốc toàn bộ băng đảng buôn người, biên giới Tây Nam tự nhiên cũng bị nhổ bỏ. Chỉ là nhiều năm như vậy, người tiếp tay sau đó còn tiếp tục buôn người không, còn ở băng đảng không, còn sống không, điều này không ai biết.
Manh mối đến đây bắt đầu mờ mịt, mỏng manh.
Nghiêm Noãn rũ mắt, trầm mặt một hồi lâu.
Không khí trở nên hơi ngột ngạt.
Bỗng nhiên, cô mở túi xách, lấy ra thẻ đã chuẩn bị xong, đưa tới trước mặt Thường An: "Phó cục Thường, làm phiền anh, nhất định phải giúp tôi tìm đến cùng, tất cả xin nhờ vào anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!