Chương 35: (Vô Đề)

Nước hồ xộc vào xoang mũi ngay tức khắc, mắt cay xè, miệng há uống liên tục mấy ngụm nước to. Nghiêm Noãn sặc, ra sức giãy dụa tiến về phía trước.

Thật ra, cô biết bơi nhưng cô ngã ngửa xuống hồ, lại không kịp phản ứng, mà nãy chạy bộ đã tiêu hao quá nhiều sức lực, cả người đau mỏi nên hiện tại mất sức.

Ban đêm trời tối đen, mọi người thi nhau bật đèn pin trên điện thoại rọi xuống hồ, có người kêu không ngừng, đám đông xô đẩy.

"Hồ này khá sâu đấy, mau cứu người đi!"

"Mau báo cảnh sát. Đúng rồi, gọi cả xe cấp cứu!"

Có nam sinh bắt đầu cởi áo, chuẩn bị nhảy xuống cứu Nghiêm Noãn.

Đúng lúc này, một người lao nhanh ra khỏi đám đông. Mấy người ở đó chưa kịp định hình thì người đó đã nhảy xuống hồ, bơi đến chỗ Nghiêm Noãn.

Nghiêm Noãn bị sặc nước, người dần lịm đi, vì vùng vẫy quá nhiều mà tay cô bắt đầu mất sức. Dần dần, cô chìm xuống nước, thôi không vùng vẫy nữa.

Vào khoảnh khắc cô tuyệt vọng nhất, bỗng có một đôi tay vươn tới kéo cô vào trong lồ ng ngực. Lực cánh tay rất tốt lại thoang thoảng mùi hương quen thuộc. Cô dựa vào lòng người đó, cảm giác yên tâm hơn nhiều. Thậm chí, cô còn chẳng cần mở to mắt nhìn rõ đã có thể hoàn toàn buông thõng, không dùng sức nữa.

Cả người Trình Sóc Xuyên ướt đẫm, môi mím chặt. Trong bóng đêm, ánh mắt anh âm trầm.

Anh bế Nghiêm Noãn vào bờ, vỗ nhẹ vào lưng cô để nhổ nước ra. Chẳng biết sao, quần chúng vây xem lại tự động tản ra, không ai dám tới gần.

Trình Sóc Xuyên hỏi: "Em đỡ hơn chưa?

"Nghiêm Noãn gật đầu. Nhưng cô hơi mệt, đầu gối đau rồi nãy còn bị sặc mấy ngụm nước. Anh thấp giọng nói:"Chúng ta về nhà thôi.

"Dứt câu, anh cõng Nghiêm Noãn, tính rời đi luôn. Đúng lúc ấy, có người to gan cản anh lại:"Anh… Anh là ai? Anh muốn đưa Nghiêm Noãn đi đâu?

"Trình Sóc Xuyên dừng chân, ánh mắt lạnh băng. Không đợi anh mở miệng, Nghiêm Noãn đã lên tiếng giải thích trước:"Anh ấy là anh trai tôi. Làm phiền cậu bảo mọi người tản ra một chút được không? Không đợi lúc nữa sẽ có phiền phức đấy.

"Giọng cô hơi yếu. Nam sinh kia định mở miệng nói mấy lần mà không nói được câu nào, chỉ gật đầu rồi ân cần giúp bọn họ mở lối. Người phía sau đi theo một đoạn, nhìn Trình Sóc Xuyên ôm Nghiêm Noãn lên một chiếc xe ven đường rồi chỉ kịp chụp ảnh, không đi theo kịp. Ngay lúc Trình Sóc Xuyên bị người khác đụng phải, Nghiêm Noãn bị bao vây, anh đã liên lạc với Thượng Dương tới đón người. Sau đó, chị ta đến rất đúng lúc. Thượng Dương hoảng sợ:"Trình tổng, Tiểu Noãn, hai người làm sao thế?"

Nghiêm Noãn thấy đường phía trước không dẫn về nhà, đoán ngay Thượng Dương định đi bệnh viện, mở miệng ngăn cản: "Em không đi bệnh viện đâu. Em không sao hết, chị đưa bọn em về nhà là được. Chắc chút nữa trên mạng sẽ tung tin… khụ khụ…

"Chưa dứt câu, Nghiêm Noãn đã ho liên tục. Trình Sóc Xuyên nói:"Đến bệnh viện.

"Nghiêm Noãn siết chặt tay anh, cố chấp lắc đầu. Dưới sự kiên trì của Nghiêm Noãn, Thượng Dương đành quay đầu về khu Minh Nguyệt. Suốt dọc đường đi, Trình Sóc Xuyên không nói câu nào, mãi tới lúc chị ta chuẩn bị rời đi mới gọi:"Chuyện hôm nay hãy nhanh chóng xử lý, tôi không muốn trên mạng xuất hiện bất cứ lời đồn nào gây bất lợi cho cô ấy."

Cái đó…

"Bộ phận công tác xã hội của công ty sẽ dốc sức phối hợp với cô."

Nghe vậy, Thượng Dương gật đầu: "Được, Trình tổng yên tâm đi.

"Có bộ phận công tác xã hội của giải trí Khải Trình hỗ trợ, chị ta yên tâm rồi. Vào ngồi trong nhà rồi mà sắc mặt Nghiêm Noãn vẫn trắng bệch. Trình Sóc Xuyên giúp cô lấy nước, ôm cô đi tắm rửa. Nghiêm Noãn ngẩng đầu:"Anh cũng tắm đi."

Trình Sóc Xuyên "ừm" tiếng rồi nói: "Anh tới phòng đối diện tắm." Dừng giây lát, anh nói tiếp: "Em không cần lo lắng, anh bảo Thượng Dương đi xử lý rồi. Chuyện của chúng ta sẽ không bị tuồn ra ngoài.

"Nghiêm Noãn ngẩn người. Cô… có lo lắng đâu. Chỉ là cô vẫn nghĩ đến cảnh rơi xuống nước vừa rồi, lòng còn sợ hãi nên chưa hồi hồn mà thôi. Hai người bắt đầu tắm rửa. Nghiêm Noãn bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Trình Sóc Xuyên tắm xong, đang đứng rót nước ấm, chăm chú đọc hướng dẫn sử dụng trên vỉ thuốc, lấy liều thuốc cảm đủ dùng cho Nghiêm Noãn. Thấy cô ra, anh vẫy tay:"Lại đây."

Nghiêm Noãn biết đó là thuốc, lập tức cau mày.

"Em không sao hết. Thật đó! Không cần uống thuốc đâu… Khụ! Khụ khụ…

"… Che miệng ho một trận dài xong, Nghiêm Noãn chột dạ. Sau đó, cô uống thuốc dưới cái nhìn chăm chú của Trình Sóc Xuyên. Tắm rửa xong, Nghiêm Noãn thay váy ngủ, phần đầu gối đỏ lên trông cực kỳ rõ ràng. Trình Sóc Xuyên nhanh mắt chú ý tới chỗ đó. Chắc do vừa rồi cô bị xe đạp đụng phải. Giọng anh bình thản, nghe không ra cảm xúc gì:"Chân em bị thương rồi. Ngồi xuống!"

Anh không nói, Nghiêm Noãn đã quên luôn. Giờ nhắc mới thấy nhức nhức.

Cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, Trình Sóc Xuyên ngồi xổm phía trước, giúp cô khử trùng rồi dùng tăm bông dính thuốc mỡ bôi lên. Tuy hơi đau nhưng Nghiêm Noãn yên lặng nín nhịn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!