Chương 28: (Vô Đề)

Nghiêm Noãn bị Trình Sóc Xuyên đánh thức.

Cô mơ màng mở mắt ra, dưới chăn ấm áp làm cô không dậy nổi.

Trình Sóc Xuyên không ngốc. Anh bưng luôn đ ĩa sườn tới gọi người. Nghiêm Noãn nằm ỳ trên giường, hương thơm của món sườn lan tỏa bốn phía.

A! Đói quá!

Nghiêm Noãn mở to mắt nhìn anh, "Em có thể ăn một miếng trước không?"

Trình Sóc Xuyên đặt lên bàn nhỏ. "Rời giường rửa mặt, ăn cơm xong rồi ngủ tiếp.

"Giường và sườn lợn không thể cùng có. Nghiêm Noãn nhìn Trình Sóc Xuyên với ánh mắt tủi thân. Anh đi tới bên giường, vươn tay. Nghiêm Noãn do dự chút mới khẽ đặt tay mình lên tay anh, nhổm dậy,"Vậy anh ôm em được không? Anh không ôm em, em không dậy được!

"Trình Sóc Xuyên yên lặng nhìn cô. Nghiêm Noãn cứ ngửa đầu làm nũng. Cuối cùng, anh đành nghiêng người, ôm Nghiêm Noãn lên, thấp giọng nói,"Thì ra rất em dính người."

Nghiêm Noãn phản bác: "Không, em chỉ dính anh."

Cô ôm cổ Trình Sóc Xuyên mà ánh mắt lại chăm chăm vào đ ĩa sườn trên bàn, "Quên cầm đ ĩa sườn lợn rồi."

"Đợi lát nữa tới lấy."

Trình Sóc Xuyên nhìn cô, thấy trong lòng cô là một hộp gỗ nhỏ, hỏi: "Em ôm cái gì đi ngủ vậy?"

Nghiêm Noãn bừng tỉnh, che hộp lại.

"Anh đoán đi. Đoán sai tặng cho anh!"

….

"Xem ra em rất muốn đưa cho anh.

"Ôm Nghiêm Noãn tới bàn ăn rồi, Trình Sóc Xuyên lại vòng về lấy đ ĩa sườn ra. Không đợi anh bưng đến, Nghiêm Noãn đã bắt đầu ăn. Ngay cả đ ĩa rau chân vịt nhỏ cô cũng ăn rất nhiệt tình. Cô thật sự đói sắp chết rồi. Sườn lợn tối, hai mắt cô sáng lấp lánh."Vèo" một cái gắp ba miếng vào bát, và cơm. Cô gặm sườn rồi mới nhớ ra hình tượng bản thân, đỏ mặt,

"Có phải lúc em ăn trông rất xấu không? Xin lỗi anh nhé. Vì muốn tạo mối quan hệ trong tổ mà em phải ăn cơm với tập thể. Mà ăn ở đó không nhanh tay sẽ không còn đồ. Lúc đó em nghèo lắm, không có tiền tự mua cơm nên luyện được tốc độ ăn rất nhanh. Anh đừng ghét bỏ em."

Cô biết xuất thân Trình Sóc Xuyên không tồi, có lẽ là chưa thấy qua người cầm chén lùa cơm như vậy. Thế nên, bình thường cô ăn rất từ tốn. Hôm nay là do quá đói bụng… Động tác cô chậm lại, thấp thỏm không yên.

Trình Sóc Xuyên đẩy đ ĩa sườn lợn tới trước mặt cô, "Cho em tất."

Nghiêm Noãn gắp một miếng bỏ vào bát Trình Sóc Xuyên, "Chia cho anh một miếng.

"Khuôn mặt cô ửng hồng. Có lẽ cô là cô bạn gái keo kiệt nhất lịch sử, sườn lợn chỉ dành cho người yêu, ừ… Cô không bỏ được sườn lợn. Vì vậy, Nghiêm Noãn hào phóng đưa hộp đựng đầy thỏi vàng qua,"Cái này tặng cho anh.

"Trình Sóc Xuyên nhìn chằm chằm hộp vài giây rồi tiện tay cầm lên. Nặng trịch. Thiếu chút nữa anh đã buông tay. Mở hộp ra, ba miếng vàng thỏi in hoa văn đập vào mắt anh. Màu đỏ thẫm của vải nhung cùng vàng rực rỡ của vàng thỏi làm Trình Sóc Xuyên luôn luôn bình tĩnh cũng không phải ngây người. Cô là một cô gái trẻ, không có việc gì cầm vàng thỏi làm gì? Không bình thường chút nào. Anh hỏi:"Em ôm nó ngủ?"

Nghiêm Noãn gật đầu, "Không ôm ít đồ em không ngủ được."

Đây là "chút đồ

"sao? Phong cách của bạn gái anh thật là lạ. Nghiêm Noãn ăn xong ba miếng sườn lợn thì kiềm chế lại, chống hai tay lên bàn, ôm mặt, nhẹ nhàng nói chuyện với Trình Sóc Xuyên."Trước đây em nghèo lắm.

Thật sự vô cùng nghèo. Thế nên, sau khi có tiền em cũng có tư tưởng của dân thành phố. Em đi mua nhà, mà nhà ở Đế Đô không bao giờ tuột dốc cả. Chỗ còn lại em mang đi gửi ngân hàng nhưng vẫn có cảm giác mình sẽ rớt lại phía sau.

Anh có hiểu rớt lại phía sau là gì không? À, anh không theo đuổi ngôi sao nên chắc không biết. Rớt lại phía sau nghĩa là không nổi nữa…"

"…"

"Giống lần này đó. Nếu không phải vừa hay cả hợp đồng lẫn hợp đồng quản lý đều hết hạn thì em sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền đến phá sản. Vì vậy, em nghĩ rằng, mình nên dự trữ ít tiền mặt phòng ngừa xảy ra chuyện. Anh biết đấy, nước mình không có tờ tiền trị giá nghìn tệ, vạn tệ. Mà để tiền mặt xếp chồng lên nhau nhỡ bị chuột gặm thì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!