Chương 27: (Vô Đề)

Bị trói trên bàn phẫu thuật, Nghiêm Noãn chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, máu toàn thân như đang chảy ngược.

Ánh đèn ảm đạm lại yếu ớt trên đỉnh đầu đan xen với ánh đèn xanh lam ở bốn phía. Tiếng nhạc kh ủng bố vờn quanh.

Hai tên "quỷ" bắt cô tới đây đang cầm dao, cười âm hiểm tiến tới gần…

Nghiêm Noãn cảm giác mình đã bị mất tiếng, có kêu thế nào cũng không phát ra tiếng được. Không biết từ khi nào, nước mắt cô bị dọa chảy ra, chảy mãi không ngừng.

Cái cảm giác sợ hãi đến cực hạn này làm cô quên mất lúc đến mình đã xây dựng tâm lý sắt đá. Đây chỉ là chương trình, đây chỉ là chương trình….. Không, đây không phải là chương trình, nó rất giống như thật. Cô không thể nào làm bản thân bình tĩnh được.

Cô nhớ lại năm đó, mình cũng nằm trên bàn phẫu thuật như này, cũng là con dao phẫu thuật lạnh lẽo. Cái cảm giác chết lặng đau tận xương tủy một lần nữa bị đánh thức…

Ngay khi cảm xúc của cô gần như sụp đổ thì cánh cửa treo đầu lâu đột nhiên bị người nào đó mạnh mẽ đá văng.

Hai tên "quỷ" ngừng động tác lại, cực kỳ chuyên nghiệp muốn quay đầu lại dọa người đàn ông đã đá cửa. Nhưng người đàn ông đó chỉ lạnh lùng liếc hai người họ một cái, không hề kích động, buông ra đúng một chữ: "Cút.

"Ồ, tên nhóc này to gan thật đấy. Đúng lúc hai tên"quỷ" định cho anh biết tay thì bên tai vang lên giọng nói vội vàng của người chỉ đạo: "Mau tránh ra, để cho anh ta mang người đi.

"Này là tình huống gì? Cùng lúc đó, cả phòng"nhà xác" sáng bừng lên, âm nhạc kh ủng bố cũng dừng lại.

Còn lại năm người ở ngay ngoài nhà vệ sinh đang mất hết hình tượng co thành một đoàn chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại…

Bọn họ quan sát tầng hầm.

Có đèn chân không chiếu sáng, mọi kh ủng bố xung quanh đã giảm xuống gấp n lần. Dưới ánh đèn, những vết máu kia chẳng còn chân thật nữa, ngay cả thi thể nữ giả cũng hiện lên rất rõ ràng.

***

Vào khoảnh khắc đèn sáng lên, Nghiêm Noãn nhắm mắt lại theo bản năng để tránh tiếp xúc với ánh sáng. Mở mắt ra lần nữa, cô vẫn ti hí, nhăn mặt, khóc thút thít không ngừng.

Thích ứng được với ánh sáng trong phòng rồi, cô mới giật mình phát hiện, Trình Sóc Xuyên đang đứng ở bên cạnh mình.

Này, chắc là ảo giác nhỉ?

Nghiêm Noãn vẫn chưa hết sợ hãi, trái tim đập thình thịch liên tục. Giờ cô không dám nhắm mắt lại nữa, sợ mở mắt ra lần nữa là thấy cảnh tượng nhà xác âm trầm kh ủng bố, sợ Trình Sóc Xuyên đột nhiên biến mất. Cô mở to mắt mà nước mắt vẫn chảy không ngừng.

Trình Sóc Xuyên mím môi, cởi bỏ hai sợi dây trên người Nghiêm Noãn.

"Không sao đâu, anh ở đây."

Giọng của anh nghe không ra được chút cảm xúc nào. Sau khi dây được cởi bỏ, anh ôm ngang người lên, đi ra khỏi nhà xác dưới cái nhìn chăm chú của hai tên "quỷ".

Cổng trường học quỷ mở rộng, một đám người đứng chờ ở cửa. Đạo diễn chương trình nghe thấy tin đã chạy tới đầu tiên, trong lòng không yên.

Thấy Trình Sóc Xuyên ôm người đi ra, ông vội vàng tiến lên muốn từ từ nói chuyện, giải thích cặn kẽ nhưng Trình Sóc Xuyên nhìn cũng không nhìn lấy một cái, chỉ ôm Nghiêm Noãn bước ra khỏi trường học quỷ.

Bên ngoài có xe của công ty đang đợi.

Thượng Dương và A Tinh đã tới nơi nhưng vẫn chậm hơn Trình Sóc Xuyên một bước.

A Tinh vừa thấy dáng vẻ Nghiêm Noãn đã nhảy dựng lên, vội vàng tiến tới, "Chị, chị làm sao vậy? Chị không sao chứ?

"Thấy dáng vẻ cô nàng như muốn cướp người từ tay Trình Sóc Xuyên, Thượng Dương vội vàng giữ chặt lại. Lúc này A Tinh mới lấy lại chút lý trí nhưng lo lắng trong mắt vẫn không che dấu được. Trình Sóc Xuyên đứng ở cửa xe bàn giao công việc với các cô,"Tôi đưa cô ấy về nhà, các cô hãy giải quyết ổn thỏa những chuyện còn lại."

Thượng Dương gật đầu, "Được, Trình tổng."

Thượng Dương cũng không yên lòng. Chương trình này là chị ta nhìn trúng. Tổ chương trình cũng nhiều lần cam đoan rằng, ba ngày ngăn cách với bên ngoài để trốn thoát khỏi phòng kín tuyệt đối không xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, cam đoan trăm phần trăm sẽ chăm sóc nghệ sĩ chu toàn.

Đây gọi là đặc biệt chăm sóc chu toàn?!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!