Chương 26: (Vô Đề)

Nghiêm Noãn mở thẳng trang cuối nội dung sách.

"Tìm ra manh mối chạy trốn Cố Úc để lại.

"Cố Úc là nhân vật chính của câu chuyện bạo lực học đường. Cô ấy đã phải chịu bạo lực cho tới chết. Trước khi qua đời, cô ấy còn lên kế hoạch trốn khỏi trường hoang vui trên núi. Vì trốn thoát mà cô ấy đã chuẩn bị rất nhiều. Đáng tiếc, còn chưa kịp dùng tới đã go die(1). (1)Cách phát âm của từ gần giống với từ go die trong tiếng Anh. Nó được Hoàng Tử Thao dùng trong một bài rap. Và bọn họ phải dùng những gì Cố Úc đã chuẩn bị để chạy thoát khỏi"phòng kín lớn

"này. Nghiêm Noãn xem xong, những người khác lần lượt tiến lên lật xem. Trương Kì Thụy nhát gan không xem. Vừa vặn nhìn thấy ảnh nữ sinh cười âm hiểm trên tài liệu đã vội vàng lùi về sau, không dám… nhìn thêm lần nữa. Dương An An thì không đi lên xem luôn. Hai nam sinh tới đây là có có vai trò dẫn đầu. Họ kiên trì xem hết quyển lịch sử trường học rồi thuật lại cho mấy nữ sinh chút chuyện xưa. … Tề Tử Khâm:"Bây giờ chúng ta phải tìm được manh mối Cố Úc lưu lại lúc chạy trốn."

Tống Phi ngờ vực: "Mặt cuối cùng nói chúng ta phải tìm manh mối nhưng hoàn toàn không có hướng dẫn. Phải tìm thế nào đây?

"Lúc họ đứng trên bục giảng xem sách, Nghiêm Noãn đã đi lung tung khắp phòng. Bảng đen ở phía cuối phòng học dùng nam châm màu lam dán rất nhiều giấy A4. Đó đều là những thông báo của trường. Trong đó có một tờ là phiếu điểm. Cô lướt qua một lượt, sau đó tập trung nhìn vào cái tên đứng thứ 32, Cố Úc."Bên này có phát hiện.

"Cô gỡ phiếu điểm xuống, ra hiệu với mấy người phía trước bằng cách vẫy tờ giấy. Thấy họ còn vây quanh quyển sách lịch sử tìm manh mối, cô lười chờ, tự mình đi thẳng về bục giảng. Thấy phiếu điểm, mọi người cùng đi qua."Cố Úc… Người này, Cố Úc là người đứng thứ 32." Khương Khương chỉ vào tên, nhíu mày, "Kỳ quái, môn toán cô ấy được điểm tối đa, nhưng tiếng Anh lại chỉ được 47 điểm."

Có lẽ Tống Phi muốn làm sinh động bầu không khí, nên nói: "Chênh lệch thế này lớn như biển Thái Bình Dương luôn. Lúc còn đi học tôi cũng học lệch, trừ môn thể dục ra còn lại môn nào cũng kém, ha ha ha ha.

"… Nghiêm Noãn quả thực không biết phải nói gì. Đại ca, tất cả mọi người đều mệt mỏi, thầm nghĩ tìm xong manh mối để trở về ngủ, có thể đừng tán gẫu được không? Anh không thấy bầu không khí này còn lạnh hơn cả băng à. Không ai đáp lại Tống Phi. Tề Tử Khâm thì tiếp lời của Khương Khương,"Đúng, thành tích có thể là manh mối quan trọng. Hẳn là trong phòng học còn một số vật dụng khác, chúng ta cùng nhau tìm xem.

"Mặc dù Nghiêm Noãn không thích Tề Tử Khâm nhưng vẫn khá tán thành với cách làm này. Cô dẫn đầu đi xuống, cẩn thận xem xét dọc theo hàng ghế xiêu vẹo. Trương Kì Thụy và Dương An An đều cảm thấy Nghiêm Noãn đáng tin hơn hai nam sinh kia nên đi theo cô. Lối đi nhỏ hẹp có ba người chen lấn. Trương Kì Thụy không cẩn thận đạp phải chân của Dương An An đi đằng trước, bị vấp lùi về sau, vừa vặn va phải bàn học bên cạnh, làm vật gì đó ở trên bàn rơi xuống đất. Giờ dây thần kinh của cô ta trở nên cực kỳ mẫn cảm. Vốn cô ta đã rất khẩn trương còn bất ngờ bị dọa một cái, hét to lên:"AAAAAA!!!!!!!!!!!!"

Nghiêm Noãn cảm thấy, nếu mình không ra ngoài được thì không phải là do quỷ dọa, cũng không phải không tìm được đáp án mà là bị tiếng hét chói tai của mấy cô gái này dọa cho tinh thần suy nhược.

Cô mệt tim quá!

Vốn cô muốn tỏ ra chân thành, xinh đẹp và lương thiện, làm một đóa hoa nhỏ an tĩnh nhưng vì sao lại để cô gặp phải mấy con gà yếu ớt đã không giải quyết được vấn đề, chỉ biết tạo phiền toái này?

Nếu cô còn ra vẻ yếu ớt thì hẳn là khi chương trình lên sóng, cô sẽ bị người xem phun nước bọt chết luôn. Cô còn thay khán giả nghĩ cả lời thoại nữa: Một đám nhát như chuột tham gia trò chơi trốn thoát, quả thật đã làm giảm chỉ số IQ của giới giải trí.

Trong nội tâm Nghiêm Noãn tuy có hàng vạn chữ chạy qua nhưng cô vẫn định tiến lên an ủi dồng đội. Nhưng vừa quay đầu lại, cô bất ngờ phát hiện ra Trương Kì Thụy làm rơi hết mấy cuốn sách cùng hộp nhỏ xuống đất.

Cô lùi hai bước, nhặt đồ vật rơi xuống đất lên.

Đây đều là sách tiếng Anh. Hộp nhỏ có mật mã quay số. Tất cả con số mật mã trên mật mã hiện là con số không, tạm thời không mở được.

Cô tiện tay mở sách tiếng Anh ra xem, thở nhẹ: "Đây là sách tiếng anh của Cố Úc.

"Mấy người đang tìm manh mối ở những chỗ khác cũng đi qua cùng xem. Tống Phi nghi ngờ:"Không phải cô ấy rất giỏi môn toán sao? Sao đây toàn sách tiếng Anh vậy?

"Trong ngăn kéo không có đồ vật nào khác. Khương Khương lấy một quyển sách tiếng Anh lật xem, không có gì đặc biệt cũng không có ghi chép. Dương An An ngập ngừng một lúc rồi nói:"CADAE có phải từ vựng tiếng Anh không… Hay là tên tiếng Anh của cô ấy?

"Lời cô nói làm mọi người chú ý tới mặt sau của mấy quyển sách tiếng Anh đều có từ CADAE. Tề Tử Khâm lắc đầu:"Tôi chưa từng thấy từ tiếng Anh này. Đây đâu phải từ vựng đâu.

"Có phải từ vựng không Nghiêm Noãn không biết vì cô còn chưa thi qua nổi kỳ tiếng Anh sát hạch. Vậy nên, trình độ của cô là trình độ gà mờ. Nhưng cô có ấn tượng với từ tiếng Anh này, bởi vì cô từng nhìn thấy cái giống như vậy ở nhà núi băng nhỏ. Nhà núi băng nhỏ có rất nhiều sách, cả ban công cũng đặt một chồng. Lúc ấy cô tò mò lật xem, phát hiện đó toàn là sách chuyên ngành. Phía trên tiêu đề"Hỗ trợ thiết kế máy tính và công trình phân tích

"có viết mấy chữ giản thể CAD/CAE. Nhưng chắc không liên quan gì tới cái ở đây. Bối cảnh trường học quỷ quái là trường cấp ba mà. Cô nhìn núi băng nhỏ là biết hồi đó anh học vượt cấp. Hơn nữa, tổ chương trình chắc không đánh giá quá cao chỉ số IQ của bọn họ đâu nhỉ? Nghĩ vậy, Nghiêm Noãn không nói gì. Tề Tử Khâm nhìn hộp nhỏ có mật mã kia, lắc lên, có tiếng vang. Mọi người quay sang nhìn nhau. Tống Phi vội vàng cầm lấy, thuận tay thử mấy mật mã. Nào là 66666, 88888, 12345, tất cả đều không đúng. Ngay lúc này, Khương Khương nhắc nhở:"Có khi nào liên quan tới thành tích không?

"Cô ta vừa nói xong, Dương An An và Trương Kỳ Thụy liếc nhìn nhau rồi chủ động đi lên bục giảng lấy phiếu điểm tới. Hai người họ vẫn còn chút lý trí. Nếu cả quá trình họ không làm gì, đợi tới lúc chương trình được phát sóng sẽ bị mắng chết. Dù sao thì, bục giảng cách đó không xa. Phiếu điểm được đưa tới, các cô đối chiếu thành tích mấy môn học của Cố Úc sắp xếp tổ hợp mò vài lần mật mã nhưng vẫn không đúng. Tống Phi không còn kiên nhẫn, đề nghị:"Hay là chúng ta đập nó đi?

"… Chỉ số IQ kiểu gì thế? Tề Tử Khâm ho khan:"Như vậy không tốt lắm đâu. Nhỡ chúng ta làm hỏng manh mối bên trong thì sao? Có điều, khóa này cạy được.

Nhưng trong này không có cái gì làm công cụ để cạy khóa."

Trong lúc mọi người thảo luận, Nghiêm Noãn lại suy nghĩ tới thứ khác. Cô nghĩ, tổ chương trình sẽ không đánh giá cao chỉ số IQ của bọn họ. Người có học vấn cao trong giới giải trí hiếm như lông phượng, sừng lân. Những người ở đây thì phần lớn chỉ số EQ sẽ cao hơn IQ.

Nếu câu đố quá phức tạp, mọi người sẽ không giải ra được. Hơn nữa, nó mà quá khó, người xem không hiểu thì phải làm sao.

Nghiêm Noãn tin rằng đáp án chắc chắn đã gần ngay trước mắt nhưng mọi người chưa bước một bước nhỏ đó để đột phá tư duy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!