Edit: An
Đường Hạo Dương cầm hộp đồ ăn không rời tay. Nghe vậy, đôi mắt hắn sáng lên. Hắn còn chưa ăn cơm nữa, rất đói. Vì vậy, hắn không khách sáo với Nghiêm Noãn nữa,
"Vậy tôi ăn thật nhé. Cảm ơn nữ thần."
Đường Hạo Dương vừa nói vừa vui vẻ mở hộp đồ ăn ra.
A Tinh đứng im, lần này cô nàng không bước ra ngăn Đường Hạo Dương nữa.
Mới nãy Nghiêm Noãn nói cái gì nhỉ… cái này… là do bếp trưởng Noãn nhà cô nàng làm đó.
A Tinh sững sờ, sau khi hoàn hồn lại thì ánh mắt nhìn Đường Hạo Dương từ ghét bỏ biến thành hả hê, xen lẫn trong đó còn có sự đáng tiếc.
Cái suy nghĩ sai trái này cứ ở đó mãi không xua đi được.
Đường Hạo Dương không nhận ra cái nhìn đồng tình của A Tinh, nhanh chóng mở hộp đồ ăn ra, không cần đũa mà trực tiếp cầm cánh gà lên bằng tay không.
Vào khoảnh khắc Đường Hạo Dương cắn miếng đầu tiên, Nghiêm Noãn và A Tinh tập trung tinh thần nhìn phản ứng của hắn.
Cánh gà bị Đường Hạo Dương ngậm trong miệng, quai hàm phình ra. Hắn nhanh chóng lọc xương bỏ ra ngoài, cau mày nhai, nghiền ngẫm. Đây là vị gì nhỉ? Bỗng nhiên, hắn cảm thấy mơ màng, giống như vị giác đã mất. Ăn xong được một lúc rồi vẫn không hình dung ra được hương vị kia.
Nuốt rồi mà đầu lưỡi hắn còn tê dại, chẳng cảm nhận được chút vị nào.
Có lẽ là do Nghiêm Noãn nhìn hắn với ánh mắt quá chờ mong, làm hắn không thể làm gì khác ngoài việc nhắm mắt lại. Lấy thêm cái nữa vậy. Ừ, nhất định là do vừa rồi ăn quá nhanh, lần này phải nếm lại cẩn thận.
Hành động của Đường Hạo Dương làm A Tinh kinh hãi.
Đây đúng thật là… thật sự là dũng sĩ đấy.
Ăn xong miếng thứ hai, Đường Hạo Dương cảm giác mình thật sự đã mất vị giác. Cảm giác tê tê, hơn nữa cuống họng còn hơi đau rát. Có điều, hắn vẫn chẳng cảm nhận được vị gì. Chả biết nó ngọt hay mặn, thịt hơi cứng, không nói đây là thịt gà thì hắn cũng chẳng đoán được.
Đối diện với ánh mắt đầy mong đợi của Nghiêm Noãn, Đường Hạo Dương đành gượng cười, "Ăn…rất ngon."
Sau đó, hắn yên lặng bỏ tay xuống, không cầm miếng thứ ba lên.
Nghe đánh giá của Đường Hạo Dương, ánh mắt Nghiêm Noãn sáng bừng. Nhưng phản ứng của A Tinh khác hẳn cô, nghi ngờ hiện rõ trên mặt.
Sao có chuyện đó được…
Cô nàng và chị Dương đã đích thân thử nghiệm đồ ăn hắc ám đến mức tuyệt vọng, về cái phải lập tức ăn hai bát cơm mà. Từ lúc đó tới giờ mới được bao lâu chứ, sao chất lượng tay nghề của bếp trưởng Noãn có thể tăng vọt vậy được.
Nghiêm Noãn mặc kệ.
Nếu Đường Hạo Dương nói ngon, cô cảm thấy mùi vị chắc chắn là được. Tâm trạng Nghiêm Noãn vui vẻ, cô cười híp mắt, "Giám đốc Đường, anh thích ăn thì cả hộp này cho anh đấy. Đúng rồi, không cần nói cho Tiểu Trình tổng.
"Tay Đường Hạo Dương cứng đờ. Ha ha, cảm ơn nữ thần. Có điều, tại sao lại không nói cho Trình Sóc Xuyên? Hắn hơi khó hiểu, hai người bọn họ…? Như là biết được suy nghĩ của hắn, Nghiêm Noãn giải thích,"Tiểu Trình Tổng của mấy người không phải rất công tư phân minh sao, đỡ để anh ấy nghĩ tôi hối lộ anh."
Chắc là Đường Hạo Dương đã bị cánh gà làm cho choáng váng, gật gù. Nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu tặng cánh gà cũng được gọi là hối lộ sao? Chẳng lẽ là hối lộ hắn quay quảng cáo đẹp một chút? Nhưng đâu phải ghi hình, quay phim?
Hắn còn đang muốn khoe với Trình Sóc Xuyên là mình được ăn món ăn do chính nữ thần làm.
Được Đường Hạo Dương đánh giá cao đã kích thích tinh thần nấu ăn của Nghiêm Noãn. Chụp poster tuyên truyền xong, cô lập tức về nhà luyện làm khoai tây thái sợi.
Cô đâu biết, đêm đó bệnh viêm dạ dày cấp tính của Đường Hạo Dương tái phát, trực tiếp phải vào viện nằm.
***
Rất nhanh đã đến ngày Nghiêm Noãn tham gia buổi ghi hình thực tế đầu tiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!