Chương 2: (Vô Đề)

Edit: Tròn

Người nam sinh đó tới muộn, nhưng lại rời đi sớm.

Lúc ánh đèn trong rạp sáng lên, nam sinh đó đã đứng dậy.

Anh đi cửa sau, nhân viên đứng cạnh cửa lịch sự chỉ lối ra ngoài.

Từ đầu đến cuối, ngoại trừ một lần đối mặt bất ngờ kia, nam sinh không tiếp tục nhìn qua Nghiêm Noãn, ngược lại Nghiêm Noãn quay đầu nhìn một hồi, cho đến khi bóng lưng hoàn toàn biến mất, mới thu hồi ánh mắt.

Rất nhanh người đại diện Diêm Tuệ cùng hai người trợ lý đến, đưa cô rời khỏi rạp.

Ra khỏi rạp, tiếng bấm máy ảnh cùng đèn flash chớp liên hồi, các phóng viên anh tranh tôi đoạt không nhường nhịn chút nào, hỏi từng vấn đề.

Giới truyền thông cứ như chiến trường, không có quy tắc ưu tiên phụ nữ.

Đối mặt với camera cùng microphone, Nghiêm Noãn chỉ cười mỉm, không trả lời.

Cô không phải là diễn viên chính, lời thoại tổng cộng chỉ có một câu, tới tham gia lễ công chiếu là để dìu dắt người mới, cho công ty mặt mũi, không những vậy còn giúp tuyên truyền bộ phim miễn phí, nghĩa vụ làm bộ phim thêm nóng.

So với sự náo nhiệt ở chỗ Nghiêm Noãn thì bên trong rạp lại hơi vắng lặng, đó là nơi để phỏng vấn cặp diễn viên chính. Khương Khương cắn môi, trong lòng ủy khuất, ánh mắt cô nhìn ngoài rạp chiếu phim, trong đôi mắt còn trộn lẫn một chút ghen ghét.

Nam chính đứng bên cạnh diễn qua không ít bộ phim, coi như là lão làng, im lặng cong khuỷu tay đụng đụng cô, nhắc nhở cô đừng bày ra bộ dáng vậy.

Ánh mắt Khương Khương vẫn nhìn về phía Nghiêm Noãn. Mãi một lúc sau cô mới không cam lòng thu hồi ánh mắt, trên mặt miễn cưỡng duy trì nụ cười, chỉ là trong lòng vẫn còn khó chịu.

Rõ ràng…cô mới là nhân vật chính.

Rủ bàn tay xuống, nắm chặt thành quyền, trắng bệch.

Mà bên kia, Nghiêm Noãn dưới sự bảo vệ của đại diện, trợ lý cùng nhân viên bảo an, cuối cùng cũng rời khỏi vòng vây của phóng viên.

***

Ngồi trên xe, A Tinh đưa ly nước cho Nghiêm Noãn, cô cắm ống hút uống.

Giật mình nhớ tới nam sinh kia, lúc uống nước, yết hầu nhấp nhô…. Có chút ngây ngô, còn có chút gợi cảm.

Cô tựa lưng vào gối mềm, dường như định nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng hiển nhiên Diêm Tuệ sẽ không cho cô cơ hội này, mở miệng, âm thanh còn mang theo một chút ý khởi binh vấn tội: "Tiểu Noãn, nghe Đào Tử nói, em vừa mới để cô ta xuống xe?"

Đào Tử ngồi một bên cúi đầu không nói.

Sau khi bị ném lại ở bên lề đường, cô đã gọi điện thoại cho chị Diêm Tuệ.

Diêm Tuệ đang bề bộn với người mới trong tay, tiếp đó còn phải đi đón Nghiêm Noãn. Vừa xong thì nghe Đào Tử vừa khóc vừa tố cáo như vậy, trong đầu bốc lên lửa giận.

Nghiêm Noãn trong hai năm nay tính tình càng ngày càng lớn, mắt đã cao hơn đầu, ngay cả chút mặt mũi cũng không chừa cho cô ta.

Diêm Tuệ chất vấn như thế, Nghiêm Noãn cũng không có ý định trả lời, chỉ phẩy phẩy tay, dò xét mình mới làm má giáp đỏ.

Bầu không khí có chút lúng túng.

Diêm Tuệ hỏi xong, mới ý thức được giọng điệu mình không được tốt, có những lúc chỉ vì lời nói mà dễ hợp dễ tan, những lời này thật sự không nên nói.

Trầm mặc một hồi, giọng Diêm Tuệ dịu lại: "Chị không ở bên cạnh trông nom, em ấy hay gây rắc rối, Tiểu Noãn em đừng để ý."

Nghiêm Noãn lúc này mới trả lời như không có việc gì:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!