Chương 3: (Vô Đề)

Giang Đồ cả đêm qua không ngủ, kỳ thực rất mệt, sắc mặt cậu không tốt lắm khi bị đánh thức dưới tình huống này, ngẩng đầu nhìn cô, đứng lên rồi nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy mắt kính của mình chia năm xẻ bảy nằm dưới chân cô.

Chúc Tinh Dao thấy có chút oan ức, mắt kính đột nhiên bay đến dưới chân lại bị cô giẫm vỡ. Cô nhớ đến buổi tối hôm đó mắt kính cậu cũng bị em trai hất rơi, nghĩ thầm có nhiều tai nạn về mắt kính mà, cuối cùng nghĩ đến hoàn cảnh gia đình Giang Đồ, không chừng mua một cái kính mới cũng khó khăn, cho nên đi tới trước mặt cậu mở miệng nói trước: "Xin lỗi, nếu không… Tớ bồi thường cho cậu một cái mắt kính khác nhé."

Giang Đồ ngước mắt nhìn cô, không nhịn được cau mày.

Những người khác kịp phản ứng lại, Lê Tây Tây theo bản năng nói: "Tinh Tinh cũng không phải cố ý, là mắt kính đột nhiên bay tới chân cậu ấy, cậu ấy không kịp thu chân…"

Nói xong lời này, cảm thấy có gì đó không đúng.

Không phải cố ý thì không cần phải chịu trách nhiệm đúng không?

Đinh Hạng gãi gãi đầu, vội nói: "Do tớ không cẩn thận hất bay, nên là tớ bồi thường mới đúng chứ." Nói xong còn nở nụ cười, nói với Chúc Tinh Dao: "Sao lại có thể để cậu bồi thường chứ, muốn bồi thường cũng nên là tớ."

Mấy nam sinh khác ở xung quanh cũng nói: "Đúng vậy, làm sao có thể để con gái bồi thường được, cái này phải trách cậu."

Chúc Tinh Dao mím môi: "Cái này không phải vấn đề con trai hay con gái gì cả, là do tớ giẫm hỏng."

Lúc này, Trương Thịnh đi tới, cúi đầu nhìn mắt kính vỡ vụn, vẫn là giọng điệu khinh thường: "Thật nhiều chuyện, hai người bọn họ cũng không phải cố ý, còn không phải mắt kính tự rơi xuống sao? Cũng không bao nhiêu tiền, bên cạnh cổng trường có cửa hàng mắt kính, hai ngày trước tớ còn mua cho Tào Minh một cái, rất hợp giá còn lại rẻ, một bộ trả hơn một trăm tệ là được."

Đinh Hạng nhịn không được lườm cậu ta, nghẹn nói: "Nếu cậu có nhiều tiền như vậy, hay là tặng thêm cho tớ mấy trăm cái đi."

Trương Thịnh không vui: "Tớ chỉ là có lòng tốt thôi…"

Chúc Tinh Dao nhìn về phía cậu ta, cau mày ngắt lời: "Cậu im đi, chuyện này không liên quan đến cậu."

Trương Thịnh sắc mặt trở nên cứng ngắt, xem ra rất muốn mắng người, nhưng đối diện lại là Chúc Tinh Dao, cơn giận bị nén xuống, ai bảo cậu thích cô làm gì.

Chúc Tinh Dao không phản ứng lại với cậu ta, quay đầu nhìn Giang Đồ.

Cậu yên lặng nhìn cô, sau đó ngồi trở lại, ánh mắt rũ xuống: "Không cần."

"Cậu cận thị bao nhiêu độ?" Cô hỏi.

Giang Đồ cận 3 độ, không tính là quá nghiêm trọng, nhưng cũng thuộc loại nếu không đeo mắt kính sẽ rơi vào trạng thái nửa mù, hơn nữa vóc dáng cao chỉ có thể xếp ngồi ở phía sau, lại cần phải đi làm thêm nữa, cho nên không có mắt kính không được. Cậu ngẩng đầu nhìn cô lần nữa, đáy mắt có chút thâm trầm không phù hợp với lứa tuổi, giọng nói nhạt nhẽo: "Tớ nói không cần, mắt kính tớ sẽ tự mua lại."

"Vậy cậu thấy được bảng đen sao?"

"Không thấy."

"……"

Giằng co qua lại một hồi, tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo viên toán học Tạ Á ôm giáo án đi vào, căn thời gian rất chính xác.

Chúc Tinh Dao không biết Giang Đồ có phải vì những lời nói Trương Thịnh ban nãy mới không cần cô bồi thường mắt kính hay không, nhưng chưa kịp quan tâm, cô đã bị Lê Tây Tây kéo trở về chỗ ngồi.

Giáo viên toán học ở Nhất Trung đều đặc biệt nghiêm khắc, Tạ Á hình như chưa đến 30 tuổi, trang phục luôn gọn gàng sạch sẽ, tỉ mỉ, không chút cẩu thả nào, trên sống mũi có một bộ kính gọng vàng, nhìn thấy thế nào cũng không phải một giáo viên dễ dàng nói chuyện. Cách vách với lớp cô chính là lớp 8 mà cô giáo Tạ Á làm chủ nhiệm, thường xuyên nghe được bạn học lớp bên cạnh than thở chủ nhiệm lớp bọn họ quá hung dữ, quả thực là "Diệt Tuyệt sư thái"(1) phiên bản trẻ tuổi, hơn nữa nghe nói cô ấy còn tuyên bố sẽ không kết hôn trước thời kì mãn kinh đâu.

(1) Diệt Tuyệt sư thái: là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung. Bà được mô tả là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái Nga Mi, võ công thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm, nổi danh cùng báu vật trấn sơn Ỷ Thiên kiếm. Bà là người yêu nước và tận tụy với môn phái, nhưng đồng thời, bà cũng nổi tiếng là một nhân vật cố chấp, nặng nề định kiến và quan điểm hắc bạch phân minh, lại quá lạnh lùng.

Lê Tây Tây không dám nói chuyện trong giờ của cô giáo, chỉ có thể viết lên giấy nháp vài câu: "Cậu còn định bồi thường chiếc mắt kính kia không?" viết xong đưa qua Chúc Tinh Dao.

Chúc Tinh Dao nhìn, viết lại: "Có chứ."

/Đưa qua/

Lê Tây Tây: "Nhưng mà cậu ấy nói không cần, cậu cũng không kéo người ta đến cửa hàng mắt kính chứ?"

Cô cúi đầu đưa qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!