Chương 24: (Vô Đề)

Gà trống lớn trong lồng tre hống hách mổ vào lòng bàn tay hắn.

Diệp Hoành Xương phát ra một tiếng quỷ kêu, hoảng sợ lùi về sau mấy bước, không dám nhìn đôi mắt tối tăm hung ác của gà trống lớn.

Bà lão hiền từ sờ đầu gà trống lớn: "Đại Hồng, đừng nghịch, cọ rụng lông hết rồi, sẽ không bán được giá tốt đâu."

Diệp Hoành Xương bay lên cành cây run lẩy bẩy.

Gà trống… Gà mái… Gà trống…

Hắn đang run rẩy thì đằng sau truyền đến một giọng nói u ám: "Kêu cái gì?"

Diệp Hoành Xương quay đầu nhìn, hóa ra là vị lão tổ tông Diệp gia kia.

Lão tổ tông ngồi trên nhánh cây, nhìn hắn với khuôn mặt không biểu cảm.

Diệp Hoành Xương sửng sốt: "Lão tổ tông, ngài… Ngài cũng đi ra ạ?"

Lão tổ tông lườm một cái, nói: "Lúc ngươi đánh nát cổng âm tù, ta đã nhân cơ hội chạy ra ngoài. Những ngục tốt kia chỉ chuyên tâm bắt ngươi, vốn dĩ chưa từng thấy ta."

Diệp Hoành Xương: "…"

Hắn sai rồi, hắn thật sự sai rồi, bằng tài trí của mình, hắn nên khuyến khích người khác đi đánh cổng âm tù thu hút hỏa lực, sau đó dẫn Hạo Trần trốn thoát mới đúng.

Diệp Hoành Xương lên tiếng: "Lão tổ tông, du hồn ở nhân gian không sống được quá lâu, ngài…"

Lão tổ tông nói: "Ta muốn tới cố đô Diệp quốc."

Diệp Hoành Xương hỏi: "Quận Sùng Ngô ạ?"

Lão tổ tông xem thường: "Quận Sùng Ngô tính là cố đô gì chứ, cố đô nằm ở phía Tây quận Sùng Ngô, xuyên qua hoang mạc mới có thể nhìn thấy. Bảy trăm năm trước ta tự tay giết sạch toàn thành, nơi ấy dày đặc âm khí, oan hồn khắp nơi, trốn ở đó, quỷ sai hoàn toàn không dám vào bắt người. Ngươi thì sao? Muốn đi cùng ta không?"

Diệp Hoành Xương trả lời: "Ta không phải là quỷ hồn bỏ trốn. Ta đường đường chính chính dùng phúc đức ra ngoài, ai muốn làm phạm nhân trốn trại với ngài chứ?"

Lão tổ tông nói: "Cõi âm xảy ra chuyện rồi, ngươi không phát hiện quỷ sai theo sau ngươi đã biến mất sao? Muốn rời đi thì mau đi thôi, trong vòng bảy ngày chạy đến cố đô Diệp quốc, từ đó về sau trong suốt nghìn năm vạn năm, ngươi chính là kẻ tự do."

Diệp Hoành Xương: "Ta…"

Lão tổ tông không nhịn được: "Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn làm gà mái à?"

Đương nhiên Diệp Hoành Xương không muốn làm gà mái. Vừa nhìn thấy thân hình xù lông và chiếc mỏ nhọn là trước mắt hắn đã biến thành màu đen rồi.

Nhưng nếu tới cố đô Diệp quốc, hắn sẽ không còn cơ hội quay trở lại.

Hắn và Hạo Trần, cũng không còn tương lai nữa.

Lão tổ tông cười nhạo: "Rốt cuộc ngươi có phải là con cháu của ta không thế? Kéo dài hơi tàn mặc người hiếp đáp, thà làm gà mái đẻ trứng cả đời còn hơn là liều mạng một phen. Làm tên quỷ vương tốt biết bao."

Diệp Hoành Xương không nghe thấy lời lão nói, hắn nhìn lồng gà hết sức chăm chú, muốn bất ngờ tiến vào thân thể gà mái già hấp hối nhân lúc gà trống không chú ý.

Bấy giờ, một thanh âm quen thuộc vang lên: "Bác gái à, ta mua hết gà trống ở đây."

Diệp Hoành Xương hoảng sợ nhìn An Minh Thận.

An Minh Thận đặt bạc vào lòng bàn tay bà lão: "Công tử nhà ta nói, muốn mua hết toàn bộ gà trống ở ngoại thành thành Vân Châu, nấu canh an ủi các tướng sĩ thành Vân Châu."

Trái tim Diệp Hoành Xương run lên, lúc này không ai dám nói không được.

Hạo Trần mua hết gà trống vì hắn, sao hắn có thể chạy chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!