Chương 23: (Vô Đề)

Vệ Ký Phong đỏ mặt tía tai, lúng túng xấu hổ vô cùng: "Thiếu gia, ngài… Ngài biết…"

Tiêu Hạo Trần ngước nhìn trăng, thở dài một tiếng: "Hai mươi năm trước ta đã biết rồi, Vệ Ký Phong, huynh và ta không có duyên phận, buông bỏ đi. Hãy yên ổn làm Đại thống lĩnh của huynh, bảo vệ sự yên bình và hạnh phúc ở một nơi, chờ trăm năm sau lưu danh sử sách, tên của huynh nghe hay hơn tên ta."

Hoàng thượng ngồi bên bờ Vong Xuyên, tức giận đau tim: "Tên họ Vệ kia đỏ mặt cái gì? Rốt cuộc hắn ta đang đỏ mặt cái gì! Sao dòng Vong Xuyên chết tiệt này lại không nghe thấy tiếng! Rốt cuộc tại sao tên họ Vệ đỏ mặt! Phán quan! Phán quan! Ta muốn tới dương gian! Ta muốn tới dương gian!!!"

Từ trên xuống dưới địa phủ đều biết con quỷ ngày nào cũng nhảy lên nhảy xuống này.

Phán quan nói: "Ngươi xong chưa? Nếu đến dương gian, ngươi sẽ dùng hết công đức đấy."

Hoàng thượng hỏi: "Vậy ta phải làm gì mới có thể tích lũy công đức?"

Phán quan bị hắn làm phiền đến đau cả đầu, đành phải lật qua lật lại sổ công đức của Hoàng thượng: "Có một cách."

Hoàng thượng vội hỏi: "Cách gì?"

Phán quan nói: "Năm mươi dặm về hướng Đông của Vân Châu có một hộ nông dân, bà lão đã làm việc thiện cả đời, khi về già sức khỏe không tốt, cần ăn ba quả trứng gà mỗi ngày để dưỡng sức. Ngươi đi làm gà mái của bà ấy đi, mỗi ngày đẻ ba quả trứng, cung cấp nuôi dưỡng bà một năm, ngươi có thể tích lũy chút công đức, tới nhân gian ở bên Tiêu Hạo Trần nửa ngày."

Tiêu Hạo Trần uống say, mơ mơ màng màng đi vào phòng.

Vệ Ký Phong theo sát sau y: "Thiếu gia…"

Tiêu Hạo Trần xua tay: "Đi đi, Vệ Ký Phong, làm chuyện huynh nên làm."

Vệ Ký Phong không chịu: "Thiếu gia, đi với ta đi."

Tiêu Hạo Trần lắc đầu, ngước mắt nhìn hoa tường vi đầy sân, ngốc nghếch cười nói: "Nơi này rất tốt… Nơi này… Hoa tường vi nở rất đẹp…"

Tối nay y cực kỳ say, nửa mê nửa tỉnh nằm ở trên giường, thấp giọng nói: "Không đến… Không đến cũng tốt… Kiếp sau… Kiếp sau cũng sẽ không nhớ… Không đến… Cũng tốt…"

Trên đỉnh đầu vang lên một thanh âm, có người thấp giọng gọi tên y: "Hạo Trần…"

Tiêu Hạo Trần say không mở mắt ra được, mò mẫm muốn lấy lá bùa, lẩm bẩm: "Đã bảo ngươi… Đã bảo ngươi đừng đến… Lãng phí công đức… Ta phải… Ta phải… Đuổi ngươi trở về…"

Nhưng người đi đến bên giường Tiêu Hạo Trần không phải Hoàng thượng, mà là Vệ Ký Phong.

Hắn ta si mê ngắm nhìn nụ cười mỉm trong cơn say của Tiêu Hạo Trần, vừa đau vừa giận.

Nếu năm ấy hắn ta… Nếu năm ấy hắn ta không để mặc Tiêu Hạo Trần gả vào hoàng cung, nếu hắn ta làm điều gì đó, nếu hắn ta có thể dẫn Hạo Trần chạy trốn đến quân doanh Nam Đình.

Sau đó… Sau đó, phải chăng sẽ không có nhiều đau đớn và biệt ly như vậy?

Bây giờ, hắn ta đã ở bên cạnh Hạo Trần, song niềm tưởng niệm của Hạo Trần mãi mãi không phải tên của hắn ta.

Vệ Ký Phong từ từ nâng mặt Tiêu Hạo Trần, chậm rãi, muốn tiến gần hơn, lại gần thêm một chút.

Đêm nay trời đất không gió, tường vi nở thơm ngào ngạt.

Tiêu Hạo Trần say rượu gục xuống trước mặt hắn ta mà hoàn toàn không phòng bị, trong mộng thì thầm về kẻ bạc tình ngày xưa.

Dưới hoàng tuyền, phán quan không khỏi hỏi: "Chuyện con gà mái này, ngươi làm hay không làm?"

Hoàng thượng đang khổ sở suy tính, đột nhiên ngẩng đầu nhìn gương âm dương trong Công Đức điện, Vệ Ký Phong đang định quấy rối Tiêu Hạo Trần.

Gương mặt đẫm máu của hắn trở nên tái mét, hắn liều mạng túm cổ áo phán quan, hét lên: "Ngày mai ta sẽ đi làm gà mái già, bây giờ ngươi đưa ta đến dương gian ngay!!!"

Phán quan nhắc nhở hắn: "Linh hồn con người đi vào cõi Súc Sinh không phải là điều dễ chịu đâu."

Hoàng thượng nói: "Để ta đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!