Chương 13: (Vô Đề)

Hoàng cung bây giờ đã không còn cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt ngày xưa.

Hoàng thượng ngồi lẻ loi trong Phượng Nghi cung, canh giữ một bộ xương khô mục nát, im lặng đối diện với các bán tiên đạo trưởng đại sư dưới đất.

Một năm qua, hắn phái người đi tìm kiếm những người có thể thông quỷ thần ở khắp mọi nơi.

Bất kể là tế ti tứ hoang, vẫn là tiên nhân vân du, miễn là kẻ tự xưng có thể vào hoàng tuyền địa phủ, hắn đều phái người mời toàn bộ vào trong hoàng cung, ngày ngày đốt thi hương, chờ đợi ai đó có thể mang tin tức tốt đến cho mình trong làn khói mù.

Cung nhân tiến vào, thấp giọng báo: "Bệ hạ, Tần Quý phi đến."

Hoàng thượng nhắm mắt, trầm giọng hỏi: "Y tới làm gì?"

Cung nhân không dám nói: "Có lẽ là xót bệ hạ, tới khuyên bệ hạ nghỉ ngơi."

Hoàng thượng cười khẽ: "Xót? Trên đời này còn có người xót trẫm sao? Cho y tiến vào, có chuyện nói mau."

Tần Trạm Văn đi tới, hành lễ đúng mực: "Bệ hạ, Đoạn Thanh Hàm là văn thần, chưa từng có quân công, ngài phái hắn ta tới núi Thiên Tiệm làm đốc quân, ngài có biết đây là cử chỉ hoang đường nhường nào không? Chỉ sợ ba mươi vạn quân canh giữ Đông Sơn sẽ bị chôn vùi trong tay người này mất."

Hoàng thượng day mi tâm, cười nói: "Trạm Văn, trước đây ngươi không nóng nảy thế này. Để lộ mũi nhọn ra ngoài, là muốn làm Tiêu Thái hậu thứ hai sao?"

Tần Trạm Văn giật giật khóe miệng, nói: "Bệ hạ nói đùa rồi, Tần gia chẳng qua chỉ dẫn dắt ba mươi vạn binh, bị bệ hạ kìm hãm khắp nơi, nào học được hành động vĩ đại của Tiêu Tướng quốc chứ. Trái lại, vi thần thường hận bản thân không sinh ra ở Tiêu gia, nếu ta là Tiêu Hoàng hậu, Hoàng thượng bây giờ cũng không còn tâm tư đau buồn bi thương như ngày hôm nay đâu."

Hoàng thượng ngẩng đầu nhìn y, trong đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị hiện lên ý cười đáng sợ: "Ý ngươi là Hoàng hậu của trẫm không thông tuệ bằng ngươi sao?"

Tần Trạm Văn đáp: "Nếu ta là Hoàng hậu, năm thứ nhất sẽ cẩn thận mọi bề, dù bệ hạ không thích cũng phải dùng trăm phương ngàn kế sinh ra đích tử. Khi đó phu thê Đế Hậu có tình cảm sâu đậm, bệ hạ có tức giận cũng cùng lắm là giận hai ngày rồi thôi. Nếu ta là Hoàng hậu, chắc chắn sẽ không cho cung nhân có địa vị thấp kém sinh hoàng tử. Tiền triều đã bày sẵn ví dụ, thứ tử không được sủng ái dễ dàng biến thành chuôi dao trong tay người khác, uy hiếp vị trí đích trưởng.

Nếu Hoàng thượng muốn nạp công tử Tần gia vào cung, ta sẽ phái người giả trang sơn tặc chặn giết giữa đường, c. ường b. ạo công tử Tần gia, khiến Tần gia có nỗi khổ không nói ra được, từ đây không ngóc đầu lên nổi. Hoàng thượng muốn nạp thiếu gia An gia, ta sẽ phái người tung tin bốn phía rằng tính cách bệ hạ hung bạo tàn nhẫn khó lường, lừa dối An Minh Thận chạy trốn cùng biểu ca thanh mai trúc mã của hắn. Hoàng hậu của một nước, nếu vững vàng nắm chắc hậu cung, Hoàng thượng chính là đồ chơi trong lòng bàn tay Tiêu gia, làm sao có thể rơi vào cục diện như thế này?"

Hoàng thượng ném mạnh chén rượu qua: "Láo xược!"

Tần Trạm Văn né cú ném của Hoàng thượng: "Bệ hạ muốn tước binh quyền của Tần gia, nhưng vi thần không phải Tiêu Hạo Trần. Nếu bệ hạ vẫn cứ không chịu chuyên tâm xử lý triều chính, ôm một kẻ thay thế giá rẻ sủng ái đủ kiểu xem như bảo bối, vậy vi thần thật sự nhất định phải noi theo Tiêu gia ngày xưa, làm Tần thái hậu của tân quân thôi!"

Hoàng thượng âm u nhìn Tần Trạm Văn, sau đó chậm rãi vươn tay hướng bên cạnh.

Thái giám vội vàng bưng một chén rượu mới rót tới.

Hoàng thượng: "Tần Trạm Văn, hiện tại trẫm không muốn nổi điên với ngươi." Hắn uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, "Nếu ngươi có tâm thì để phụ thân ngươi ra sức ở núi Thiên Tiệm chút đi, tìm tới lối vào suối vàng trong truyền thuyết càng sớm càng tốt. Đi đi, trẫm phiền lòng."

Sau khi Tần Trạm Văn rời khỏi, thái giám thoáng bất mãn nói: "Bệ hạ, Tần Quý phi nói lời ngông cuồng ngang ngược như thế, ngài…"

Hoàng thượng lại uống một chén rượu, lẩm bẩm: "Y nói không đúng chỗ nào sao?"

Thái giám không dám lên tiếng nữa.

Hoàng thượng khẽ lắc đầu: "Các ngươi không hiểu, các ngươi đều cảm thấy trẫm điên rồi. Các ngươi chẳng ai hiểu cả… Chỉ mỗi y… Chỉ mỗi Tần Trạm Văn biết tại sao trẫm đau lòng, chỉ y biết, làm sao uy hiếp trẫm… Chỉ y biết được cái chết của Hoàng hậu đối với trẫm… Là nỗi đau thấu xương thế nào…"

Hắn ngà ngà say ngồi trên phượng tọa của Hoàng hậu, nhìn làn khói vẩn vương, nhìn ngọn cờ chiêu hồn phấp phới trong gió, một giọt nước mắt chầm chậm chảy xuống.

Hắn một lần nữa trồng đầy hoa tường vi trong ngoài Phượng Nghi cung.

Tháng Tư vừa đến, những bụi hoa lớn nở dày đặc chen chúc, cực kỳ tưng bừng.

Hạo Trần… Thích hoa tường vi.

Hoàng thượng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng giơ tay giữa hư không, giống như có thể chạm vào chút dịu dàng chân thực này.

Mười năm, hắn tưởng tình nghĩa niên thiếu những năm tháng ấy đã hao mòn cạn kiện giữa tranh đoạt quyền lực minh tranh ám đấu từ lâu, hắn tưởng trong lòng Hạo Trần, Tiêu gia đã sớm quan trọng hơn người phu quân tâm cơ thâm trầm là hắn.

Hắn làm nhiều chuyện độc ác tàn nhẫn, từ lâu đã không tin Hạo Trần còn có thể yêu hắn như ban đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!