Tầm mắt Hoàng thượng thoáng mơ hồ, hắn chậm rãi lau nước mắt trên mặt Hoàng hậu, trong lòng đau đớn trống rỗng.
Lau một chốc, hắn phát hiện đầu ngón tay của mình dính toàn vết máu, nhìn kỹ lại thì thấy thất khiếu của Hoàng hậu dần chảy ra máu tươi, hòa lẫn với nước mắt.
Hoàng thượng hoảng sợ tiến lên ôm lấy Hoàng hậu đang ngã xuống: "Hạo Trần… Hạo Trần ngươi đã làm gì… Ngươi đã làm cái gì!!!"
Hoàng hậu khẽ cười, khuôn mặt đầy máu tươi và nước mắt, nói: "Hoa Cách Thế… Kịch độc… Lúc ở quận Sùng Ngô, ta vốn nên đổ vào trong chén rượu của ngươi… Nhưng ta không nỡ… Bệ hạ… Ta không nỡ…"
Vết máu trước ngực Hoàng thượng ngày càng nhiều, máu giữa hai người lẫn vào nhau, không phân biệt được là của ai.
Khi còn sống, bọn họ tính kế lẫn nhau, cân bằng lẫn nhau.
Nhưng khi sắp chết lại thân mật quyến luyến bên nhau.
Hoàng thượng run lên, khàn giọng nói: "Là bình hoa lộ kia… Ngươi không chịu để trẫm chạm vào… Là bình hoa lộ kia…"
Ánh mắt Hoàng hậu tan rã hướng lên bầu trời, y cất lời: "Bệ hạ, ta yêu ngươi, thật sự… Cái giá phải trả để yêu ngươi… Đau quá…"
Hoàng thượng nâng mặt Hoàng hậu, điên cuồng muốn lau đi vết máu trên gương mặt đó, run rẩy lẩm bẩm: "Không… Không nên là thế này… Hạo Trần… Chúng ta không nên như vậy… Chúng ta không nên như vậy…"
Trúng độc hoa Cách Thế, khó giải.
Hoàng hậu nhìn một vùng bầu trời xanh lam.
Lúc này sắc xuân đang độ nồng nàn nhất, vạn vật sinh sôi, các thiếu niên đi đạp thanh ngắm hoa, dùng kiếm dùng sách, mang theo bảy phần ngượng ngùng ba phần mong đợi, dè dặt tiến đến gần người trong lòng mình.
Y nhớ tới tường sân Quốc Tử Giám, từng khóm hoa tường vi, rực rỡ tùy ý, thơm ngát dịu dàng.
Hoàng hậu từ từ nhắm mắt lại, trong thoáng chốc mười năm xuân thu như một giấc mộng dài, y vẫn là thiếu gia phủ Tướng quốc, ngồi trong học đường được bao phủ bởi ánh nắng tươi sáng của Quốc Tử Giám, thấp giọng: "Tiểu Thất… Hoa tường vi Quốc Tử Giám nở đẹp thật… Ngươi đi hái cho ta một đóa đi… Được không…"
Hoàng hậu trúng độc qua đời, Hoàng thượng bị đâm trọng thương.
Trong cung loạn hết cả lên.
An Minh Thận ngày thường hung ác độc đoán, lúc này lại không bày ra cái dáng vẻ đó.
Trái ngược, Tần Trạm Văn ôn hòa tọa trấn hậu cung, điều động quân mã Tần gia từ núi Thiên Tiệm hồi kinh ổn định tình hình.
Hoàng thượng bị thương nặng chưa tỉnh, không ai dám xử trí thi thể của Hoàng hậu, đành phải dùng khối băng bọc lại bảo tồn trong Phượng Nghi cung.
Đêm đó, trong cung vẫn hỗn loạn.
Một bóng người nhẹ nhàng như quỷ mị nhảy qua tường cung cao cao, lẳng lặng lẻn vào Phượng Nghi cung.
Người đến đeo một chiếc mặt nạ trắng bệch kh. ủng b.ố, nhìn thấy thi thể của Hoàng hậu thì cười nhạo một tiếng, đổ một thi thể thối rữa ra từ trong bao tải trên tay, thay thế Hoàng hậu đang nằm trong quan tài băng. Ngay sau đấy, người nọ lặng lẽ mang Hoàng hậu rời khỏi hoàng cung, ngồi lên xe ngựa, nhẹ giọng nói với nam tử cao lớn cường tráng đang điều khiển xe ngựa: "Về Tiêu Dao cốc."
Trong Tiêu Dao cốc có hai lão bất tử.
Một là Cốc chủ có thân phận thần bí, một là Quỷ y từng đi qua Diêm La điện một lần.
Ba tháng trước, Cốc chủ tinh luyện một bình hoa lộ từ hoa Cách Thế trăm năm mới nở một lần, đánh cược với Quỷ y xem người trúng độc hoa Cách Thế có chắc chắn sẽ chết hay không.
Cốc chủ rất tin tưởng vào độc dược của mình, nhưng Quỷ y lại cười nhạo một tiếng, thong thả nói ngay cả khi đó là thi thể, lão phu cũng có thể làm người đó sống lại.
Vì vậy Cốc chủ vô cùng hào hứng mang thi thể trong hoàng cung ném tới trước mặt Quỷ y, cười híp mắt nói: "Lão bất tử, cứu đi."
Tim phổi Hoàng thượng bị một kiếm đâm thủng, suýt mất mạng.
Các thái y trong cung liều sống liều chết giằng co bảy ngày bảy đêm, Hoàng thượng mới qua khỏi cơn nguy hiểm, có một chút ý thức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!