Chương 1: (Vô Đề)

Hoàng hậu đã làm chính thê của Hoàng đế được mười năm.

Trước đây bọn họ có tình cảm. Trong kinh đô xa hoa, Thất Hoàng tử không được sủng ái và con út của Tướng quốc thành bạn bè thân thiết ở Quốc Tử Giám, cùng trộm trứng chim cùng bắt con dế.

Tiên đế băng hà, trong kinh biến động bất ngờ, Tướng quốc bị con trai thuyết phục, giúp đỡ Thất Hoàng tử không được sủng ái lên ngôi, con út của ông là một thừa nhân, đương nhiên lên làm Hoàng hậu.

Đế Hậu tương kính tương ái, cùng quản lý quốc sự suốt ba năm.

Sau đó, lại không còn như vậy nữa.

Hoàng đế giúp đỡ võ tướng Tần An, cũng nạp con trai của Tần An vào cung. Tuy chỉ phong chức Quân thị nhưng cũng dự báo việc hắn bắt đầu thoát khỏi sự khống chế của Tướng quốc.

Kế tiếp là con trai của Thượng thư bộ Hộ, con gái của Thị lang bộ Lễ, cháu trai của Tế tửu Quốc Tử Giám,… Trong bảy năm, hậu cung Hoàng đế chật đầy, mỹ nhân thành đàn.

Con trai của Tướng quốc vẫn đứng ở vị trí Hoàng hậu, dịu dàng ấm áp, khiêm tốn kín đáo.

Quyền thế địa vị trên triều đình không dịch chuyển chút nào, trở lại trong hậu cung, Phượng Nghi cung vừa đóng cổng là không thấy bóng dáng ai, cũng không dạy dỗ nhóm mỹ nhân lớn nhỏ không biết nặng nhẹ kia.

Hoàng đế và chúng mỹ nhân đã sinh ba đứa con cả trai lẫn gái, nhưng Hoàng hậu đến nay không con, có người nhân cơ hội uốn lưỡi.

Lời đồn đãi truyền vào Phượng Nghi cung, Hoàng hậu cũng không tức giận, nhìn tấu chương hôm qua rồi thờ ơ nói: "Đi ra ngoài truyền một câu, nói long tinh của Hoàng đế không được, cũng không có khả năng sinh dục. Chúng phi tử lo lắng, nên dồn dập tư thông với thị vệ, mới sinh ra những đứa trẻ này."

Tin đồn này bùng nổ hơn chuyện Hoàng hậu thất sủng nhiều. Chỉ trong vài ngày, toàn bộ kinh thành đều bắt đầu bán thuốc giúp mang thai, khua chiêng gõ trống rao hàng.

"Đại căn hoàn Bạch gia, con trai của ngươi nhất định là của ngươi!"

"Thuốc tặng con của Lý gia, ngươi không mua, người khác tặng con tới cho ngươi."

Trong ngoài kinh thành quá náo nhiệt, Hoàng đế ngồi không yên, nổi giận đùng đùng xông tới Phượng Nghi cung, đạp một cước đổ bàn của Hoàng hậu: "Hoàng hậu! Bôi nhọ thanh danh của trẫm thì có ích lợi với ngươi chứ!"

Hoàng hậu uể oải tiện tay nhặt lên một bản tấu chương: "Bệ hạ, bớt ăn củ cải ăn ít tỏi, trên dưới thông khí, tổn hại uy nghiêm."

Hoàng đế rất tức giận, nhưng hắn hết cách với Hoàng hậu.

Một nửa là vì thế lực của Tướng quốc vẫn trải rộng triều chính như trước, nửa còn lại là vì ghi nhớ phần tình nghĩa quá mức mềm mại thuở thiếu thời.

Hoàng hậu thản nhiên nói: "Bệ hạ, hà tất khó chịu như thế. Các mỹ nhân trong hậu cung mỹ đều khóc lóc om sòm thương nhớ Hậu vị của ta, hẳn là cũng không ít la lối sụt sịt muốn ngài phế Hậu. Nếu ngài thực sự thương xót mỹ nhân, phế ta đi thì có sao đâu?"

Hoàng đế cười lạnh: "Hoàng hậu không vừa mắt vị phi tử nào của trẫm, không ngại cứ nói thẳng."

Hoàng hậu nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Yên tâm, không động vào bảo bối của ngài đâu."

Hậu cung khoảng hơn trăm phi tần quân thị, chỉ mỗi Hoàng hậu biết rốt cuộc Hoàng đế yêu thích ai.

Là Cấp Sự Trung Hình khoa(1), một chức quan thất phẩm nho nhỏ.

(1) Hình khoa: một trong sáu khoa thời Minh Thanh, phụ trách xử lý án hình sự. Cấp Sự Trung là một chức quan đã có từ thời Tần, nhưng chỉ là một chức kèm thêm của các chức Đại Phu, Bác Sĩ, Nghị Lang v.v… với nhiệm vụ làm cận thần cố vấn cho vua trong những trường hợp đặc biệt. Đến đời Tấn, chức vụ này mới trở thành một chức quan độc lập. Nhiệm vụ của chức quan này là đọc các tấu chương và trình lên vua nội dung tóm tắt, giảo duyệt những chiếu văn được soạn thảo theo lệnh vua, xét xử những đơn từ kêu oan từ các cấp dưới v.v…

Trong đợt thi điện bảy năm trước, một cử tử(2) Vân Châu được Hoàng đế nhìn trúng vì vì dung mạo xuất chúng, thuận miệng nói một câu: "Trông ngươi đẹp đẽ như vậy, nếu vào hậu cung của trẫm thì không cần phải chịu nỗi khổ chìm nổi công văn lao hình chốn quan trường nữa, ngày mai trẫm sẽ cho phụ thân của ngươi thăng ba cấp vào kinh làm quan."

(2) Cử tử: Chỉ những người đọc sách được đề cử tham gia thi thời khoa cử.

Nhưng cử tử kia lại đáp: "Thảo dân học hành gian khổ là vì thiên hạ muôn dân xã tắc, nếu khuôn mặt này khiến bệ hạ vui vẻ, muốn thảo dân làm chim tước trong lồng son, kính xin bệ hạ ban thưởng thảo dân một con dao găm, thảo dân tự mình phá hủy khuôn mặt họa quốc này."

Nghe xem, cương liệt nhường nào, khí khái văn nhân thà chết không cong nhường nào.

Từ đó về sau, hồn của vua một nước bị câu đi.

Đầu tiên là bất đắc dĩ lưu người nọ ở Quốc Tử Giám.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!